“Một năm đã khó, huống gì trăm năm”

18:00' 14-05-2020
Khi yêu, em luôn tôn trọng người em yêu cũng như mối quan hệ này. Sau những lần xảy ra vấn đề lớn nhỏ thì giờ đây em quyết định dừng lại, em nói dừng lại vì cảm giác yêu anh trong lòng không còn nữa. Em biết, em không thể giữ anh cho riêng mình và càng không thể ích kỉ hơn để anh ở lại khi em đã hết yêu.

 

Chiều rồi, không biết giờ này anh đã tan làm hay chưa và có mệt lắm không anh? Còn em thì mới vừa hoàn thành xong công việc ở công ty với một xấp tài liệu toàn là những con số.

Tan làm, bước ra khỏi công ty em như được sống lại sau một ngày dài làm việc căng thẳng, tranh thủ hít một hơi thật sâu và đón nhận những tia nắng chiều còn sót lại trong ngày – những tia nắng cuối cùng báo hiệu một ngày nữa lại trôi qua.

Chào đồng nghiệp bằng một nụ cười thật rạng rỡ còn sót lại trong ngày, em biết mình sắp phải đối mặt với điều khá là sợ hãi mỗi khi ra về, anh biết là gì không? Đó chính là việc kẹt xe của những con người Sài Gòn đấy anh à! Anh có thắc mắc tại sao em gọi họ Là “Những con người Sài Gòn”? “Người Sài Gòn” mà em biết, họ sống rất vội vã và bận rộn, em có cảm giác như mọi việc trên đời này đều do một tay họ nâng đỡ và gánh vác đấy chứ. Biết làm sao đây, khi nơi mà họ sống cũng chính là trung tâm kinh tế của cà nước mà, họ phải chạy đua với thời gian, với công việc hay nói đúng hơn họ phải chạy theo “Đồng Tiền” vì “Miếng cơm manh áo”.

Những con người mệt mỏi lướt qua nhau trên đường phố tấp nập người qua lại, em biết họ còn có gia đình của mình, biết bao nhiêu việc cần phải lo. Sau giờ tan làm đó, đối với những ai chưa lập gia đình thì có thể gọi là khoảng thời gian tuyệt nhất sau một ngày dài làm việc mệt mỏi nhưng bên cạnh đó, thời gian còn sót lại trong ngày của người đã lập gia đình là cả một tổ ấm nhỏ đang đợi họ về mà chăm sóc.

Chiều tàn, những áng mây đen kéo đến báo hiệu điều chẳng lành, gió thổi mạnh làm cho giao thông di chuyển trở nên khó khăn hơn. Không vội về nhà, em ghé vào quán coffee quen – nơi mà em thường hay đến để giải quyết nốt những công việc còn sót lại trong ngày hay chỉ đơn giản là đọc một cuốn sách mà em yêu thích. Không biết bản thân có phải đã quá may mắn hay không, em vừa đến thì trời cũng đã nặng hạt và sau đó là một cơn mưa thật to ập đến. Vội vã bước vào quán, chỉ nhìn thôi anh phục vụ hỏi: “Café sữa như mọi lần”, em bật cười: “Vâng”, đã quá quen thuộc cho một thói quen khó từ bỏ.

Quán hôm nay khá vắng, chọn cho mình một góc nhỏ yên tĩnh để đọc những trang sách còn dang dở chưa hoàn thành. Nhìn ra ngoài trời, mưa ngày một lớn hơn, cơn mưa làm cho bầu trời trở nên u ám, mưa như trút hết nỗi buồn của những người phiền muộn, mưa như trút hết những khói bụi của Sài Gòn để khoát lên trên mình một chiếc áo mới để chào đón ánh nắng sáng mai.

Giờ đây, khi tinh thần được thư giãn em mới có dịp để nghĩ về chuyện giữa em và anh.

Ngày hôm đó chắc anh khá là bất ngờ vì em chính thức nói lời chia tay. Em nghĩ mọi lý do cho một cuộc tình tan vỡ đều là những lời bao biện vô nghĩa và phi lý nhất. Vốn dĩ, chúng ta sinh ta chẳng có ai hợp với nhau cả nhưng vì yêu mà chúng ta cố gắng, vì yêu mà chúng ta bù đắp cho nhau để cùng vẽ nên một bức tranh hoàn thiện. Đối với em, chia tay anh là vì em không còn yêu anh nữa chỉ đơn giản là vậy thôi. Em biết, anh luôn hiểu em và tôn trọng mối quan hệ này giống như em, vì thế việc em dành tình cảm cho một người khác là điều không thể xảy ra.

Khi yêu, em luôn tôn trọng người em yêu cũng như mối quan hệ này. Sau những lần xảy ra vấn đề lớn nhỏ thì giờ đây em quyết định dừng lại, em nói dừng lại vì cảm giác yêu anh trong lòng không còn nữa. Em biết, em không thể giữ anh cho riêng mình và càng không thể ích kỉ hơn để anh ở lại khi em đã hết yêu.

Tình cảm là thứ gì đó khiến con người ta đắm chìm trong thế giới hạnh phúc nhưng cũng khiến con người ta không thể hiểu nổi chính mình. Em chỉ biết là giờ đây, ngồi trong quán quen, bên cạnh là ly café sữa và cuốn sách còn dang dở những trang đầu là điều mà em cảm thấy hạnh phúc nhất sau một ngày dài làm việc.

Cuộc sống chưa bao giờ là dễ dàng cả và tình cảm cũng vậy. Em còn nhớ, anh từng nói rất nhiều về tương lai giữa em và anh sau này, những dự định khi chúng ta về chung dưới một mái nhà. Nhưng anh à, em là một người yêu bằng lý trí, em tin là không có gì là mãi mãi và chuyện trăm năm là điều càng không thực tế. Em đã từng đọc “Thôi, đừng nói chuyện ngày mai” của tác giả Huyền Trang Bất Hối thì em càng không tin là mọi việc trên đời này đều không có sự đổi thay. Đối với em “Một năm đã khó, huống gì trăm năm”.

Đôi khi em thấy cô đơn như vậy cũng tốt, thời gian cho bản thân nhiều hơn, suy nghĩ về bản thân mình, không cưỡng cầu cũng không sợ mất.

Mưa đã bắt đầu tạnh, đường phố cũng đã sáng đèn tự lúc nào, những ánh đèn hắt xuống mặt đường còn đọng nước, sáng lên như những ngọn lửa sưởi ấm con người ta giữa tiết trời se lạnh của Sài Gòn và sưởi ấm cho những tâm hồn đang cô đơn giữa lòng thành phố.

Ngoài trời mưa đã ngưng hẳn, gấp cuốn sách lại và về nhà thôi. Đôi khi bản thân muốn được nghỉ ngơi, nhưng khi đã ổn thì bản thân lại lười biếng đòi hỏi thêm, dừng lại thôi không được nuông chiều bản thân quá mức, dù có mệt, có buồn, có thất vọng đi chăng nữa thì chúng ta cũng phải sống vì bản thân và vì gia đình cha mẹ nữa chứ đúng không nào? Mở cửa và bước ra ngoài, ngước nhìn bầu trời trong lành không còn u ám như lúc chiều nữa, báo hiệu ngày mai sẽ là một ngày đẹp và chúng ta sẽ tiếp tục bước đi trên con đường đam mê mang tên “sự nghiệp”. Hãy nhớ “Đừng vì một ngày xám xịt trong năm, mà quên đi hết những ngày còn lại” bạn nhé!

Mời bạn bầu chọn hay chia sẻ trên Facebook:

Bạn đang tìm dịch vụ về ?

Cultural Perspectives Vùng: Redfern. Phone: 0431 646 710
Xem thêm

Article sourced from BLOGRADIO.

Original source can be found here: https://blogradio.vn/het-yeu-thi-nen-dung-lai-de-danh-thoi-gian-cho-nhung-thu-quan-trong-hon-nw226457.html