Mình xa nhau thật rồi phải không anh?
Mình xa nhau thật rồi phải không anh? Em đã tự hỏi rất nhiều lần và cũng tự trả lời: “Ừ, kết thúc rồi”, dòng thời gian cứ thế trôi, em không còn đau buồn nhưng nụ cười cũng theo đó mà trở nên xa xỉ hơn.
Ngày em nghe tin anh rời đi đến một nơi xa để học tập, để theo đuổi ước mơ, bao nhiêu cảm xúc hỗn độn trong em. Khi đó, em không biết phải tiếp nhận tin đó như thế nào, nước mắt chực chảy ra và không thể nào ngăn được tiếng nấc nghẹn ngào trong nắng sớm mai.
Đêm hôm trước, em vẫn còn nhìn thấy anh, anh còn chúc em ngủ ngon cơ mà, anh bảo sẽ không giấu em điều gì. Tại sao? Câu hỏi văng vẳng bên tai, nhưng không lời hồi đáp. Mấy đứa bạn cùng phòng chỉ im lặng và ra khỏi phòng từ lúc nào, tụi nó biết em cần sự yên tĩnh. Em biết không thể làm được gì vì đó là sự lựa chọn của anh. Nước mắt lã chã rơi, em cố nhấc điện thoại lên như để xác minh lại đó có phải là sự thật không? Anh tắt rồi.
Dòng tin nhắn cuối cùng, có lẽ không phải là câu chúc ngủ ngon. Trong lúc em say giấc, anh viết một đoạn tâm thư dài thể hiện sự hối lỗi và đăng trên trang cá nhân, cả thế giới đều biết riêng em không biết và khi phát hiện ra thì đã không kịp. Trái tim em nặng trĩu, chỉ muốn khóc thật to nhưng không được. Bao nhiêu ánh mắt thương cảm đang đổ dồn về phía em mà chính những ánh mắt ấy đã dành sự ngưỡng mộ cho cả em và anh. Em không được phép yếu đuối trước mặt họ, em vẫn sống và làm việc cho đến khi đêm về, khi không còn ai thức nữa, em tự cho phép bản thân chìm vào cảm xúc mà em không giải tỏa được, trùm chăn lại và hồi tưởng những kỉ niệm mà ta đã có, nó đẹp biết bao.
Và rồi, em quyết định rời khỏi mảnh đất nơi ta từng gặp nhau, nơi ta cho nhau những hồi ức và cũng chính là nơi khiến trái tim em khép chặt. Em muốn tự giải thoát chính mình, không muốn sống trong quá khứ đau buồn nữa, không muốn phải nhớ đến anh rồi lại khóc, không muốn gặp lại những con người đã từng quen, vì tất cả chỉ gợi lên hình ảnh và nỗi đau mà thôi. Em đã sống bi quan như vậy, từ chối mọi cuộc gặp gỡ với bạn bè, nếu trước kia em thích những chốn đông người thì giờ đây em chỉ muốn bình yên hưởng thụ cuộc sống.
Em của trước kia còn mong manh và dễ bị tổn thương, nhưng em bây giờ, sau bài học đắt giá mà anh để lại, dám đương đầu với mọi chuyện, cho dù có gục ngã em cũng tự đứng lên, vì em biết không có ai bên cạnh để em dựa vào. Nỗi sợ khi có chỗ tựa bỗng nhiên mất đi không vết tích, trống trải, sợ hãi, hụt hẫng, căm phẫn, tất cả các cung bậc cảm xúc như vỡ òa ra khiến cơ thể không trụ vững để rồi chìm vào đó rất lâu mới ngoi lên được, em không muốn trải qua cảm giác đó nữa, em mệt rồi, em muốn nghỉ ngơi.
Nếu như anh đọc được những lời này, có lẽ em đã tìm được hạnh phúc cho riêng mình rồi. Bởi vậy em đủ can đảm để nói với anh rằng, thời gian có thể làm vơi bớt đi nỗi đau nhưng thời gian không thể cất đi nỗi đau, em cám ơn anh đã dũng cảm ra đi để em yêu và được yêu lần nữa cho dù mất một khoảng thời gian khá lâu. Bên em vẫn trông chờ ngày anh trở về vì em không muốn nợ anh lời xin lỗi khi phải trách cứ anh suốt ngần ấy thời gian và cũng muốn cám ơn anh đã cho em cơ hội thử thách bản thân và tìm ra chân ái đời mình. Dù sao đó cũng là ước muốn của riêng em, nếu anh có cùng suy nghĩ với em, chúng ta hãy cho nhau cơ hội “Xin lỗi” và “Cám ơn”.
Bạn đang tìm dịch vụ về Siêu thị?
chuyên bán các loại thực phẩm tươi ngon như trái cây, thịt, cá,...
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/hay-cho-nhau-co-hoi-de-noi-loi-cam-on-roi-va-xin-loi-nw226324.html