Phải chăng đã đến lúc mẹ cần quên đi những tháng ngày tủi cực mà nhà nội đã gây ra cho gia đình ta?
Mẹ nhất quyết không bỏ con dù nhà nội phản đối (ảnh minh họa)
Bố mẹ yêu nhau được 2 năm, 2 năm không quá dài nhưng cũng không quá ngắn để đi đến một đám cưới. Mẹ là một cô gái tỉnh lẻ vào Sài Gòn học tập, xa gia đình nên rất thèm tình cảm, sự quan tâm. Bố con chính là người đàn ông đã khiến trái tim mẹ xao xuyến và đem hạnh phúc đến cho mẹ.
Có lẽ sai lầm của mẹ vào ngày đó chính là việc chưa cưới xin mà đã bước chân vào nhà ông bà nội con, lúc đó mẹ còn quá trẻ, bồng bột nên suy nghĩ chưa thấu đáo.
Mẹ vẫn nhớ lần đầu tiên tới phòng khám siêu âm khám thai, khi ấy con đã được 7 tuần tuổi. Bố mẹ đã rất hạnh phúc, ngày hôm đó là ngày hạnh phúc trong cuộc đời mẹ. Bố rất vui và chạy ngay về nhà thông báo với ông bà nội, hi vọng ông bà sẽ đồng ý để bố mẹ có một đám cưới hạnh phúc.
Trái ngược với sự vui mừng của bố con, ông bà nội đã không đồng ý. Ông bà nội bắt bố mẹ phải bỏ con đi, chỉ được phép làm đám cưới nếu bỏ con đi. Lần đầu tiên trong đời, mẹ gặp những người kỳ quặc như vậy, các nhà khác họ sẽ vui mừng và hạnh phúc khi có thêm con cháu nhưng với ông bà thì ngươc lại. Ông bà đã đưa ra lý lẽ là bố mẹ còn quá trẻ, nhưng mẹ thấy bố mẹ không còn trẻ đến mức độ không thể chịu trách nhiệm với cuộc đời mình. Mẹ 25 tuổi, bố con cũng đã 28 tuổi, công việc của cả hai cũng ổn định.
Bất chấp sự phản đối của ông bà, bố mẹ nhất quyết không bỏ con, bảo vệ giọt máu và tình yêu của hai đứa. Vì điều này, ông bà đã đuổi bố mẹ ra khỏi nhà. Đó là một ngày trời mưa, bố chở mẹ đi trong cơn mưa tầm tã của Sài Gòn, mẹ đã khóc trong sự tủi hờn. Mẹ không biết giờ sẽ phải đi đâu về đâu nhưng may mắn một người bạn của mẹ đã cho ba mẹ ở nhờ trong căn phòng trọ nhỏ bé của cô ấy trước khi tìm được một nơi ở khác phù hợp.
Rồi cuộc sống cũng dần ổn định hơn, tuy ở trọ nhưng bố vẫn luôn cố gắng để chăm sóc cho hai mẹ con mình với điều kiện tốt nhẩt. Bố vẫn tiếp tục về nhà và thuyết phục ông bà nội chấp nhận hai mẹ con, đồng ý cho bố mẹ một đám cưới nhưng ông bà nhất định từ chối. Mẹ biết, ông bà con vốn có định kiến với một cô gái miền Trung như mẹ, cho rằng mẹ không xứng với bố con nhưng thực sự mẹ đã cố gắng rất nhiều con ạ! Tại sao ông bà vẫn ghét mẹ đến vậy?
Vấp phải sự phản đối của nhà nội nên cuối cùng mẹ phải về thú nhận với ông bà ngoại về việc mẹ đã có bầu. Một điều may mắn cho cả ba người chúng ta chính là ông bà đã hiểu và thông cảm cho bố mẹ.
Mẹ cũng hiều vì một đứa con gái như mẹ mà ông bà đã thiệt thòi rất nhiều, đã phải hạ mình trước ông bà nội để ông bà chấp nhận cho bố mẹ một đám cưới. Ông bà nội chấp nhận cho bố mẹ làm đám cưới với điều kiện bố mẹ phải tự lo tất cả.
Những ngày tủi nhục cũng đã qua, mẹ cũng có một đám cưới nho nhỏ, ấm ấp nhưng điều khiến mẹ hạnh phúc hơn cả là vì luôn có bố con ở bên cạnh động viên và nỗ lực đấu tranh để dành lấy hạnh phúc thực sự cho chúng ta.
Sau đám cưới cũng chẳng còn bao lâu là tới ngày mẹ sinh con, mẹ được bà ngoại đón về quê ở Hà Tĩnh để tiện bề chăm sóc . Tuy phải xa bố nhưng mẹ rất hạnh phúc vì chỉ còn ít ngày nữa gia đình ta sẽ được sum họp.
Ngày sinh con là ngày mẹ sẽ mãi ghi nhớ. Lần đầu làm mẹ đối mặt với chuyện sinh nở nên mẹ không có kinh nghiệm, mới đau tý xíu nhưng đã làm ầm ĩ lên khiến bà ngoại hốt hoảng phải đưa vào bệnh viện giữa đêm hôm mờ sáng. Đến 10h mẹ vỡ ối, lúc đó con đau mới thực sự kinh khủng nhưng tử cung vẫn không mở thêm phân nào.
Ở Sài Gòn, mẹ vẫn nhớ bác sĩ có nói nếu vỡ ối là phải lên bàn đẻ ngay vì thai nhi không có nước ối sẽ thiếu oxi, gây ra tình trạng nguy hiểm cho cả mẹ và con. Mẹ lo lắng lắm, vỡ ối cũng lâu rồi nhưng tử cung chỉ mở được 5cm. Mẹ yêu cầu được mổ nhưng bệnh viện chưa đồng ý. Cơn đau càng lúc càng dữ dội.
Ông bà ngoại phải nhờ hết người quen biết ở bệnh viện mới nhờ được bác sĩ trưởng khoa tới vì ngày hôm đó là chủ nhật bệnh viện rất ít người trực.
Cuối cùng mẹ cũng được lên bàn mổ và 15 phút sau thì con chào đời. Khi bác sĩ bế con lại gần mẹ, giây phút đó với mẹ thật thiêng liêng và hạnh phúc biết bao vì trông con như một thiên thần. Biết bao đau khổ, tủi nhục của những ngày tháng cũ dường như tan biến một cách nhanh chóng và trước mắt mẹ chỉ còn gương mặt bầu bĩnh, đáng yêu của con mà thôi.
4 năm qua đã có biết bao thay đổi, đến bây giờ, khi cuộc sống đã ổn định, ông bà nội cũng rất yêu con nhưng sao mẹ vẫn không quên được chuyện ngày xưa. Lại một năm mới nữa về rồi, có lẽ đã đến lúc mẹ nên lãng quên đi quá khứ buồn để hướng tới những gì tốt đẹp hơn vì mẹ luôn có con và ba bên cạnh yêu thương, quan tâm. Chỉ cần như vậy là đủ rồi phải không con?