Tôi không bao giờ nghĩ mình lại vạch áo cho người xem lưng nhưng quả thật lúc này đây gia đình tôi rất mệt mỏi và đau đầu. Xin được kể mọi chuyện ra đây để mong nhận được những lời khuyên chân thành của các độc giả.
Ảnh minh họa
Bố mẹ tôi sinh được 3 chị em. Chị gái tôi, tôi và 1 em trai. Gia đình tôi tuy sống ở nông thôn, dù rất vất vả, bố mẹ đều làm ruộng nhưng vẫn cố gắng nuôi 3 chị em chúng tôi ăn học và có công ăn việc làm ổn định. 2 chị em tôi đã lấy chồng và em trai tôi cũng lấy vợ nhưng mọi chuyện bắt đầu nảy sinh từ khi em trai tôi lấy vợ.
Vợ em trai tôi là người gần nhà, là một thạc sỹ đang làm ở chi cục thuế cách nhà 4 km. Từ khi em tôi về nhà chồng chưa bao giờ em tôi làm một việc gì ở nhà chồng dù là nhỏ nhất như quét nhà. Đi làm thì thôi chứ về nhà là em tôi lại ra nhà ngoại. Mang tiếng là đi lấy chồng nhưng thực ra em dâu tôi không ở nhà chồng ( trừ những hôm em trai tôi về – em trai tôi là bộ đội). Mẹ tôi bị cấp cứu đi viện 2 lần em tôi cũng chỉ qua nhà chốc lát rồi lại sang nhà ngoại ở. Đến khi đi đẻ em dâu tôi cũng không về nhà nội, không báo cho bố mẹ tôi một tiếng mà phải qua em trai thì mọi người mới biết để ra viện chăm con và cháu. Em dâu tôi sinh đôi vậy nên mọi người trong nhà đều hết lòng chăm con và cháu nhưng em dâu tôi cũng chỉ ở nhà chồng đúng 1 tháng sau khi đẻ. Sau 1 tháng em trai tôi xin cho 3 mẹ con ra nhà ngoại ở 1 tháng( quê tôi có tục con gái sau khi sinh thì về nhà ngoại ở một tháng). Nhưng 1 tháng, 2 tháng rồi cả 4 tháng em dâu tôi và các cháu ở nhà ngoại. Em dâu tôi chỉ coi nhà chồng như nhà nghỉ, Khi nào em trai tôi về phép thì em dâu tôi mới cho cháu về nhà nội. Cả nhà nội nhớ cháu thì cũng không biết phải làm gì vì em dâu tôi bảo với bố mẹ tôi là “ Con của con thì con có quyền”.
Đến ngày em dâu tôi phải đi làm lại bố mẹ tôi có gọi 2 vợ chồng lại và giao cho 2 vợ chồng từ nay phải lo cơm nước cho ông bà ( từ trước tới nay mọi chi phí trong nhà đều do bố mẹ tôi chi trả - 2 vợ chồng em trai tôi tuy lương cao nhưng lại không phải bỏ ra đồng nào). Cả 2 vợ chồng đều đồng ý nhưng chỉ được một ngày đầu tiên duy nhất em dâu tôi đi chợ nấu cơm cho ông bà còn ngày thứ 2 với lý do phải gửi 1 đứa con ngoài nhà ngoại nên cũng phải nấu cơm cho ông bà ngoại. Bố mẹ tôi cũng chấp nhận nhưng sang ngày thứ 3 em dâu tôi đi làm và gọi điện về nhà là đi ăn liên hoan với cơ quan nên không về ( có nghĩa là bố mẹ tôi tự mà lo cơm nước). Ngày thứ 4, 5 và các ngày sau đó thì em dâu kêu ốm nên ôm cả 2 cháu ra nhà ngoại ở. Rồi em dâu tôi đưa ra đủ các lý do nhưng với mục đích là không phải ở nhà nội.
Cũng phải nói thêm là mẹ tôi là người rất thẳng tính, bà không bao giờ chấp nhận được người con dâu không biết lo lắng, vun vén cho nhà chồng mà chỉ biết có nhà ngoại. Dẫu bà cũng có 2 người con gái nhưng bà không chấp nhận con dâu lại suốt ngày ở nhà đẻ, không chịu ở nhà chồng nên bà cũng có nói ra những lời nói khó nghe. Tuy vậy đó luôn là những lời nói đúng. Em dâu tôi đã không biết tiếp thu ý kiến lại còn tỏ ra không tôn trọng bà. Đi đâu, làm gì em dâu tôi cũng chỉ hỏi bố tôi coi như không có sự có mặt của mẹ chồng. Em trai tôi thì nhu nhược, lại nghe lời vợ nên đỉnh điểm của mọi việc là bố mẹ tôi đã đuổi cả 2 vợ chồng em trai tôi. Ông bà cứ nghĩ làm mạnh như vậy để 2 vợ chồng suy nghĩ lại mà đưa vợ con về nhà ở nhưng không, 2 vợ chồng nó lại quyết định ra đi. Thật đau lòng và vô phúc cho bố mẹ tôi. Con dâu đã không nghe lời đến thằng con dứt ruột đẻ ra nó cũng bỏ bố mẹ để đi theo vợ con ra nhà ngoại ở. ( Em dâu tôi cậy bố mẹ đẻ không có con trai nên có thể ở cả đời mà không sợ phải về nhà chồng).
Từ ngày con và cháu đi, bố mẹ tôi rất buồn. Mẹ tôi khóc suốt, khóc vì không ngờ mình hy sinh cả đời vì con cái đến khi về già đã không được nhờ vả gì lại phải sống thui thủi 2 ông bà. Tôi và chị tôi cũng đã khuyên em trai rất nhiều. Khuyên, mắng và phân tích thiệt hơn cho nó hiểu bố mẹchỉ có mình nó là con trai, đã hy sinh cả đời cho nó vậy mà với mong muốn được sum vầy bên con cháu lúc tuổi già mà nó cũng nỡ làm bố mẹ thất vọng.
Bố mẹ tôi, chị tôi và tôi rất đau lòng và không biết phải làm gì để em tôi suy nghĩ lại.