Người ta thường nói, tình yêu là thứ khiến cho con người ta mù quáng. Quả đúng như vậy! Tôi thường khuyên bạn bè, những người từng sống đi chết lại vì yêu rằng, đừng bao giờ hi sinh quá nhiều vì một người đàn ông không xứng đáng. Đừng bao giờ bi lụy quá nhiều vì một con người không ra gì. Thế nhưng, khi vướng vào lưới tình, tôi lại không thể thoát ra được, mụ mị trong tình yêu với anh ta.
Yêu một người có nghĩa là ngày đêm mong nhớ, nghĩ về người đó. Có thể đóng cửa tất cả các mối quan hệ để chỉ tương tư, chờ đợi những tin nhắn của người đó. Thế là quá đủ. Và khi đã yêu chân thành, ta có thể hi sinh tự nguyện vì người mình yêu. Tôi cũng từng yêu anh như vậy!
Tôi nghĩ mình là người con gái may mắn khi có được anh, được anh yêu thương chiều chuộng và chăm sóc. Tôi tin tưởng rằng anh chân thành với mình, hi sinh vì mình. Anh ít nói những lời có cánh, khuôn mặt anh lạnh lùng, đó là điều khiến tôi thích thú. Tôi yêu con người ấy, cá tính ấy và nụ cười ấy. Tôi luôn luôn nghĩ rằng, anh là bến đỗ của cuộc đời tôi. Anh cũng yêu tôi như chính tôi yêu anh vậy.
Yêu một người có nghĩa là ngày đêm mong nhớ, nghĩ về người đó. (ảnh minh họa)
Nhưng tình cảm không phải là thứ hữu hình bất biến. Nó luôn thay đổi theo thời gian nếu ta không biết vun đắp. Tình yêu của anh cũng dần phai nhạt. Thảo nào người ta hay nói với tôi, "yêu rồi thì cưới đi thôi, để lâu lắm chuyện!".
Tôi chẳng muốn lấy chồng vì ngày đó tuổi xuân còn đang phơi phới. Tôi muốn hạnh phúc trong tình yêu với anh, tôi muốn được sống trong cảm giác lãng mạn đó nhiều hơn là có một mái ấm. Nhưng tương lai, tôi dự định, chắc chắn mình phải là vợ anh, vì anh hứa sẽ lấy tôi!
… Cái đêm anh nói lời chia tay là một đêm mưa gió. Tôi đã nghĩ, cả đời này sẽ nương tựa vào anh, nào ngờ… Lý do đơn giản, anh đã có người con gái khác. Anh định cứ thế mà đi, cứ lạnh lùng, cứ thờ ơ với tôi để rồi lảng tránh cái gọi là tình yêu vĩnh cửu ấy. Nhưng không, tôi không đồng ý, dù có chia tay tôi cũng muốn anh phải nói ra lời rõ ràng. Và rõ là như thế. Anh phản bội tôi.
Sự đau khổ không thể nói thành lời. Tôi cứ thế bước đi bỏ lại anh đằng sau. Dù rất muốn nhưng tôi không thể ngoảnh lại, tôi chỉ ước, anh chạy đến ôm tôi từ phía sau và xin lỗi. Nhưng mọi thứ chỉ là điều ước.
Anh vĩnh viễn không liên lạc với tôi, còn tôi thường xuyên nhắn tin hỏi thăm anh, hoặc đôi khi vờ là tin nhắn nhầm. Nhưng chẳng thấy hồi âm. Có duy nhất một lần tôi nhận được lời xin lỗi và chúc phúc từ anh và rồi biệt tích. Sau đó, tôi nhận được tin anh cưới vợ, cô ấy là bạn thân từ hồi đại học của tôi.
Tôi vẫn không thể nào quên được anh (ảnh minh họa)
Đau xót, cay đắng, họ giấu giếm tôi để đến với nhau từ ngày đó. Nếu không có cái đám cưới này, có lẽ tôi không biết được sự thật đau lòng ấy. Anh còn dám gửi thiệp mời đến cho tôi sao? Lẽ nào, tôi chỉ xứng là kẻ qua đường trong mắt anh? Tại sao người bạn thân, người yêu tôi tin tưởng nhất lại nỡ dày vò, khiến tôi đau khổ như vậy. Tôi không còn đủ dũng khí để bước đi nữa. Tôi mệt mỏi quá rồi. Tưởng rằng đã quên được anh, nhưng sau yêu giờ lại là hận. Tôi hận người đàn ông đó, hận tất cả. Tại sao, tôi lại lãng phí thời gian cho một kẻ dối lừa mình như vậy? Có xứng đáng không?
Biết thế mà tim tôi vẫn thổn thức, lòng tôi vẫn đau vô cùng khi nghĩ về anh. Tại sao vậy? Tình yêu là thứ gì mà khiến cho con người ta dằn vặt đến thế? Anh đã nhẫn tâm lừa dối một người con gái chân thành như tôi sao?
3 năm qua, tôi chưa thể quên được một người. Đến khi gần xóa nhòa hình ảnh ấy, tôi bắt đầu thấy hận. Tại sao ông trời lại bất công với tôi như thế? Tôi đã dành cả tuổi trẻ để hi vọng có một ngày anh nhận ra tấm chân tình của tôi. Nhưng anh đi lấy vợ thật rồi!
Bao người đàn ông đến với tôi, tôi đều khước từ, chỉ vì trong tim tôi còn có anh, không thể chứa thêm ai khác được. Nhưng đó là sự vô vọng, một sự phản bội phũ phàng từ tình yêu và tình bạn! Hận lắm, đau lắm, đến khi nào tôi mới quên được anh. Nếu có thể, tôi sẽ yêu ai đó để lấp đi khoảng trống. Nhưng đến bao giờ? Hãy cho tôi chút niềm tin vào tình yêu, hãy cho tôi biết cách đón nhận một tình cảm mới, để tôi đủ dũng khí bước tiếp trên con đường đời này.
Người ta muốn tôi đi lấy chồng. Bố mẹ giục tôi phải cưới. Chẳng lẽ nhắm mắt gật đầu, chẳng lẽ coi đó là việc như không. Không thể nào, hạnh phúc cả đời tôi đó, tôi có thể dễ dàng buông xuôi sao, anh có đáng để tôi làm thế. Chắc chắn rồi, tôi sẽ lấy chồng, sẽ lấy người hơn anh, bằng trăm lần anh, nhưng khi nào quên hẳn anh, tôi sẽ làm việc đó. Tôi sẽ chờ, hết yêu và hết hận!
Thai Huyen - Tổng hợp từ Internet