Chị gái tôi là bác sỹ. Chị tôi kết hôn không lâu sau đó thì ly hôn và làm mẹ đơn thân. Bố mẹ tôi dù không đồng thuận với quyết định ấy nhưng cũng không cấm cản chị. Ông bà ngoại và dì út là tôi dọn về ở cùng chị, để chăm lo cho đứa cháu gái duy nhất của gia đình.

Một hôm, chị tôi đi làm về với gương mặt nhợt nhạt. Chị bảo mình đau thắt vùng lưng và bụng, đến độ gần như ngã quỵ trong ca trực. Linh tính mách bảo điều chẳng lành, chị tôi lập tức đi xét nghiệm. Kết quả chị mắc ung thư gan giai đoạn 3C, gần chuyển sang giai đoạn cuối. Dù trước đó không hề mắc bệnh gan nhưng trong cơ thể chị tôi xuất hiện một khối u hiếm gặp, hiện tại đã di căn đến phổi và tử cung. 

Ngày nhận kết quả, chị tôi ngồi thất thần tại bệnh viện, vỡ oà trong đau đớn. Chị gọi điện báo cho mẹ tôi biết. Chỉ trong phút chốc, không khí của cả gia đình bỗng chìm ngập trong tang thương. Nước mắt mẹ tôi rơi thành từng dòng trên má, bố tôi cố giữ vẻ điềm tĩnh nhưng từ tấm lưng khắc khổ của ông, tôi biết bố đang khóc. Còn tôi thấy lòng mình quặn đau khi ôm chặt đứa cháu bé nhỏ vào lòng.

“Bạn sẽ không biết mình mạnh mẽ thế nào khi mạnh mẽ là lựa chọn cuối cùng của bản thân”. Chị tôi đã viết những dòng ấy trên Facebook cá nhân trước khi quay trở về nhà. Nhưng khi mở cánh cửa nhà bước vào, chị tôi vẫn không ngăn được xúc động mà khóc nức nở trong vòng tay của bố mẹ. Chị bảo “Con biết diễn tiến của căn bệnh này và biết nó sẽ kết thúc vào lúc nào. Bố mẹ và em đừng đau lòng nhé”. 

Từng lời chị nó như từng nhát dao đâm vào trái tim của mỗi thành viên trong gia đình. Không có điều gì đáng sợ hơn việc biết mình đang chết từng ngày và chết vào thời điểm nào. Tôi hiểu điều ấy, bố mẹ càng hiểu điều ấy. Trong cơn đau đớn giày vò tâm trí ấy, bố tôi nhẹ nhàng cất lời “Bố mẹ sẽ luôn ở bên cạnh con. Gia đình sẽ cùng chiến đấu với con trong cuộc chiến dã man này. Con biết không, khi mạnh mẽ là lựa chọn duy nhất của con, con vẫn còn gia đình để dựa vào, con ạ”. Nghe được những lời ấy, tất cả mọi thành viên trong gia đình mới dần bình tâm trở lại. Tôi thấy trong đôi mắt gần như tuyệt vọng của chị tôi chút ánh sáng của niềm tin.

Những ngày sau tin dữ ấy, cuộc chiến chật vật với căn bệnh ung thư của chị và của gia đình tôi mới thật sự bắt đầu. Mẹ tôi dành nhiều thời gian theo chị đến bệnh viện, chăm sóc động viên chị ân cần. Bố tôi lặn lội khắp nơi tìm đủ thứ thuốc chữa trị cho chị. Ông trồng thảo dược, phơi và sấy khô rồi sắc thành thang thuốc cho chị uống. Tôi tận dụng khoảng thời gian rỗi rảnh vừa chăm sóc cháu gái vừa vào viện tâm sự trò chuyện với chị. 

Trong những ngày khổ sở đến cùng cực ấy, tôi biết chị mình rất đau đớn nhưng bằng nghị lực và niềm tin mạnh mẽ, chị vẫn quyết tâm đi đến phút cuối cùng. Sau những cơn đau, chị thường nắm tay tôi và mẹ khoe về khả năng chịu đau đặc biệt của bản thân. Chị bảo “Vào những thời điểm như thế này, có nhiều bệnh nhân sẽ bỏ cuộc vì đau đớn nhưng con thì không. Theo học ngành y, con đã được dạy rằng người thầy thuốc phải nỗ lực đến phút cuối để cứu chữa người bệnh. Là bệnh nhân, con cũng sẽ thực hiện điều ấy. Và hơn bất kỳ ai, con còn có gia đình ở cạnh. Gia đình mình là nguồn động lực lớn lao nhất dành cho con”.

Quả thực, trời không phụ lòng người. Sau những đợt hoá trị, chị tôi đã dần khỏe hơn. Ngày chị được rời bệnh viện quay trở về nhà, tạm gác những nỗi lo âu vì bệnh tật, cả gia đình chúng tôi sung sướng ôm chầm lấy nhau. Đó là khoảnh khắc hạnh phúc nhất của mỗi thành viên trong gia đình tôi sau một năm dài chiến đấu với căn bệnh tàn ác ấy. 

Bạn thấy đấy, sau biết bao giông tố trong đời, gia đình vẫn là nơi duy nhất cho chúng ta dựa vào.

Mời bạn bầu chọn hay chia sẻ trên Facebook:

Bạn đang tìm dịch vụ về ?

Central Skylights Vùng: Dandenong. Phone: 9999 1526
Xem thêm

Cung cấp và lắp đặt giếng trời Velux skylights, rẻ và đẹp tại Melbourne


Article sourced from BLOGRADIO.

Original source can be found here: https://blogradio.vn/khi-manh-me-la-lua-chon-cuoi-cung-gia-dinh-la-noi-duy-nhat-ban-co-the-dua-vao-nw232341.html