Giữa chúng ta, là đã sai người hay sai thời điểm?

23:00' 16-07-2021
Thứ anh cần lúc đó là một cô vợ hiền, đảm, sinh cho anh những đứa con kháu khỉnh, lo lắng chu toàn gia đình, nội ngoại để anh vững vàng sự nghiệp của mình, chứ không phải là chờ đợi em, một con bé vừa vào đại học, chưa hiểu sự đời, ăn chưa no, lo chưa tới.

Trong cuộc đời này mà chẳng một lần yêu, một lần hi vọng sẽ yêu một người, sẽ ở bên cạnh người ta một đời, cùng chăm lo, cùng vun vén, cùng hạnh phúc rồi cùng nhau già đi.

Năm đó em vừa 18 tuổi, vừa bước vào cánh cửa trường đại học, tâm hồn còn trong trẻo, suy nghĩ hãy còn ngây thơ, khờ dại. Lúc đó, em cũng chưa mơ mộng gì nhiều về một tình yêu để đời để kiếp, bởi em còn đang vui vẻ bay nhảy với cuộc sông tự do của chính mình… Đúng cái lúc em đang vui vẻ ấy nhất, thì anh đến, cướp mất cả hồn nhiên và tuổi trẻ của em.

Năm ấy em vừa 18 nhưng anh đã chạm tuổi 30, em là cô bé vừa lên đại học còn chưa biết ngoài kia giông bão là gì còn anh, người đàn ông đã đi làm, dạn dĩ với thăng trầm cuộc sống. Có lẽ chính vì thế anh dễ dàng hiểu được tâm lý của em, anh quan tâm, anh hỏi han, ân cần và chu đáo, để em mơ mộng mà quên đi mất thực tế rằng cuộc sống của anh và em khác nhau, mục đích tương lai của anh và em cũng khác nhau. Thứ anh cần lúc đó là một cô vợ hiền, đảm, sinh cho anh những đứa con kháu khỉnh, lo lắng chu toàn gia đình, nội ngoại để anh vững vàng sự nghiệp của mình, chứ không phải là chờ đợi em, một con bé vừa vào đại học, chưa hiểu sự đời, ăn chưa no, lo chưa tới, hay như anh nói "em lấy gì để làm vợ anh?". Để rồi để anh dễ dàng bước vào cuộc sống của em, dễ dàng thao túng rồi dễ dàng chà đạp.

Những ngày mới quen, anh vẫn nhẹ nhàng, ân cần, vẫn cố chiều lòng mỗi khi em chưa vừa ý, hay giận dỗi, anh vồn vã đón đưa mỗi ngày… Có lẽ thế nên em ngây dại tưởng đã nắm trọn tình yêu của anh trong tay. Nhưng em đâu ngờ một điều là "chinh phục là bản năng của đàn ông, khi có được rồi họ sẽ không trân trọng nữa", khi em đã lún quá sâu vào chuyện tình này, đã yêu anh quá nhiều cũng là lúc anh bắt đầu thay đổi. Anh ít dần những câu nói tình cảm, ân cần, anh bận rộn nhiều hơn và thưa dần những lần đón đưa. Có lúc em cũng hụt hẫng nhưng rồi em tự dặn mình là anh có công việc, anh phải kiếm tiền, anh phải lo lắng cho tương lai sau này của cả 2 đứa, nên rồi em cũng không giận hờn thêm nữa. Nhưng rồi anh chẳng còn chiều chuộng em nữa, anh hay trách mắng và yêu cầu em phải thế này thế kia, anh lúc đó có lẽ chẳng nhìn lấy em gạt vội giọt nước mắt tủi thân nên lặng lẽ rời đi vô tình và lạnh lẽo. Nhưng yêu quá nhiều, em lại cố dặn lòng có lẽ áp lực ngoài kia nhiều quá nên anh không giữ được bình tĩnh thôi… và vẫn yêu anh, yêu nhiều hơn nữa..

Nhưng tính sao được ý trời, ngày hôm đó anh nói lời chia tay, anh nói rằng anh là con trai một, anh nhiều tuổi rồi, anh phải lập gia đình phải có con, anh lại không muốn em lỡ dở việc học, lỡ dở tương lai, anh với em nên dừng lại thì hơn… Tin nhắn chia tay vỏn vẹn như thế rồi anh im lặng khóa máy, từ chối gặp mặt, cứ như thế cắt đứt mọi liên lạc, để mặc em một mình, chới vơi và đau đớn. Em vẫn cố gắng gượng đi học và trấn an mình, có lẽ anh giận dỗi gì đó, vài ngày nữa rồi anh hết giận sẽ lại nói chuyện lại với em thôi…

Cuối cùng chuyện gì cần đến rồi cũng sẽ đến, một ngày cuối tuần em đi dự đám cưới một người chị thân thiết, ngày hôm đó khách sạn có hai đám cưới đặt tiệc, một là đám cưới người chị đó, một là… Giây phút em bước ngang qua tấm hình cưới trưng trước cổng hoa em có chút sượng người, em đã hi vọng là em nhìn nhầm, em nín thở quay lại nhìn trực diện tấm hình đó. Khuôn mặt đó vóc dáng đó, nụ cười đó và dòng tên dưới góc ảnh, đúng là anh rồi đúng là người em thương nhớ bao đêm, người làm em đau đớn tột cùng, anh trong tấm hình đó cười thật tươi đôi mắt đượm tình nhìn người con gái bên cạnh, mà người đó chẳng phải em như trước đây anh từng hứa. Có lẽ lúc đó anh không biết tim em vỡ ra từng mảnh đâu, mới chia tay chưa được một tháng mà sao lại vội vàng đến thế?

Em gắng vội vào toilet để không ai nhìn thấy sự tủi hờn của bản thân lúc đó, nhưng một lần nữa chẳng tính lại ý trời, em lại gặp anh trước cửa đó, anh hôm ấy bảnh bao trong bộ vest màu trắng tinh, tóc vuốt cao, nước hoa thơm mùi đàn hương làm xáo động cả tâm can rồi. Hai chúng ta mặt đối mặt, anh thì lạnh lùng, em thì nước mắt rơi không ngừng, hai chúng ta nhìn nhau rất lâu, nhưng chẳng ai nói lời nào, anh cúi đầu định bước qua, lúc ấy chẳng hiểu sao em vẫn nuôi một hi vọng viển vông nào đó mà với tay nắm tay anh giữ lại, em cố giữ ngẹn ngào để hỏi anh một câu chẳng đầu chẳng cuối: "Tại sao?". Anh ngước mắt nhìn lên khoảng không rồi nói một câu chỉ đủ anh và em nghe thấy "Anh xin lỗi", "Tại sao lại đối xử với em như vậy, tại sao không phải là em" anh vẫn nhìn trên cao nhưng lại chẳng trả lời em nữa, rồi anh làm như chưa từng nghe thấy câu hỏi của em, anh gạt tay em ra "Anh muộn giờ rồi". Em lo sợ vội vã níu anh lại mà gắt lên "Tại sao anh không cưới em, tại sao, em cũng có thể làm vợ anh mà, anh chả nói sẽ chờ để cưới em sao?".

Em lại chẳng ngờ anh nhìn thẳng vào mắt em nói một câu sắc lạnh đâm thêm một nhát vào trái tim vốn đã vỡ nát "Em lấy gì để làm vợ anh?"… rồi lạnh lùng bước đi về lễ đường với cô dâu của anh. Giây phút đó em mới hiểu là hết thật rồi, chấm dứt thật rồi, em thôi mơ mộng được rồi, anh giờ đã chẳng còn là của em nữa, hoặc là cũng có thể anh chưa từng là của em. Em vốn dĩ chỉ là một người anh đùa cợt cho đỡ buồn trong những ngày rảnh rỗi, thỏa mãn bản năng chinh phục của mình thôi. Nỗi đau này một mình em chịu, một mình em thấu, đi theo em đến bao giờ nguôi ngoai?

Mời bạn bầu chọn hay chia sẻ trên Facebook:

Bạn đang tìm dịch vụ về Hội chợ Tết?

Hội Chợ Tết St Albans Vùng: St Albans. Phone: 0425 741 498
Xem thêm

Hội chợ Tết St Albans 2024


Article sourced from BLOGRADIO.

Original source can be found here: https://blogradio.vn/sai-nguoi-hay-sai-thoi-diem-nw232374.html