Lọt lòng mẹ, nàng đã đẹp như thiên thần. Làng xóm xì xào. Mẹ cú con tiên. Bố nó là ai nhỉ? Tự nhiên, bà nào cũng thấy con bé nhan nhác giống con mình.
ảnh minh họa
Thực ra mẹ nàng không phải là người phụ nữ có ngoại hình xấu bẩm sinh. Đó là một tai nạn. Năm mẹ nàng 15 tuổi, hôm đó bà đang ngủ say thì cái đèn dầu đổ và căn nhà bốc cháy ngùn ngụt. Ông bà ngoại của nàng kéo được mẹ nàng ra thì mặt mũi đã bị cháy đen thui. Thoát chết nhưng cuộc đời mẹ nàng từ đó thì còn khổ hơn cả chết. Gương mặt xinh đẹp bị cháy nham nhở. Sau khi ra viện, mẹ nàng có khuôn mặt không giống bất kỳ sinh vật nào. Nó giống khuôn mặt của những nhân vật trong phim kinh dị. Thật trớ trêu, khuôn mặt đó lại ngự trên một cơ thể tuyệt mỹ. Vẫn có kẻ nhận ra giá trị của cơ thể đó khi tắt đèn, nhưng lại không nhận ra giá trị đạo đức và trách nhiệm với một thân phận do mình tạo nên. Vậy là có nàng trên đời.
Ông bà ngoại làm cho mẹ con nàng một căn nhà nhỏ trên góc mảnh vườn của ông bà. Nàng lớn lên hồn nhiên. Nàng đẹp lắm. Một vẻ đẹp ma mị.
Vì đẹp nên lớn lên nàng chẳng học hành được gì cả. Suốt ngày nhà nàng dập dìu. Con gái đẹp cũng khổ. Những kẻ dập dìu đến nhà nàng toàn những tay anh chị trong giới ăn chơi, thích nổi trội. Những chàng trai điềm đạm chân thành dù rất thích nàng nhưng không đủ can đảm len chân vào chỗ đó. Cơ hội để nàng gặp được một người đàn ông đứng đắn thật hiếm hoi. Nhiều lời tỏ tình có cánh làm trái tim nàng chao đảo. Khi đã không đứng yên thì nhất định nó gục ngã bởi một trong những cơn bão táp đó. Cơn bão táp dữ dội và quyết liệt là anh chàng kỹ sư cầu đường. Anh chàng cao to có khuôn mặt rắn rỏi phong trần. Anh ta có cách nói chuyện như rót mật vào tai người nghe và với nhiều năm tôi luyện trên chốn tình trường, ở nhiều vùng miền thì anh ta đã rót thổn thức vào trái tim non nớt của nàng.
Nàng trở thành đàn bà từ năm mười sáu tuổi. Tò mò, bản năng, hồn nhiên, chưa đủ nhận thức để hiểu thế nào là giá trị của trinh tiết, giá trị của của người phụ nữ.
Ăn đặc sản mãi cũng chán và đơn điệu, khi đó người ta lại muốn thọc đũa vào những đĩa thức ăn tầm thường khác nhưng mới lạ. Chàng kỹ sư của nàng không thể ăn đặc sản mãi được. Đôi lúc anh ta vẫn thích mùi vị của món tương bần.
Dự án hoàn thành thì chàng kỹ sư của nàng như cánh chim trời. Để lại miền quê thanh bình không chỉ một thể xác mất hồn của nàng mà còn cả cô bạn có cặp mông núng nính của nàng. Nàng non nớt, nông nổi dại khờ nên vết thương lòng nhanh chóng tan biến. Chỉ một thời gian, bạn bè lại thấy nàng hồn nhiên trở lại. Nàng lại thấy đàn ông dễ thương và đáng tin.
Chàng kỹ sư của nàng vẫn chưa tìm được bến đỗ, còn nàng thì đã được coi là bông hoa không còn hương nhụy. Những chàng trai đã từng theo đuổi nàng tụ tập với nhau nói chuyện về nàng với giọng khinh miệt và bỉ ổi, nhưng trong lòng họ thì chỉ ước được một lần ôm nàng vào lòng.
Nàng không đỗ đại học. Mà làm sao nàng đỗ được? Nàng đi thi giống như nhiều thí sinh biết mình không có khả năng đậu khác. Đi một lần cho biết cái giảng đường đại học. Nàng và họ góp phần làm giàu cho những dịch vụ ăn theo mùa thi, góp phần làm tăng thêm những điểm tắc nghẽn đường giao thông trên những con đường vốn đã chật hẹp và đông đúc của thủ đô Hà Nội, góp phần làm tăng những chi phí mà vô ích lãng phí của quốc gia. Nàng còn góp phần làm khó khăn hơn nền kinh tế vốn đã eo hẹp của người mẹ đơn thân của nàng.
- Con sẽ đi miền Nam làm công nhân mẹ ạ.
Người mẹ cả đời chưa biết đến một ngày hạnh phúc của nàng ngẹn ngào:
- Con bỏ mẹ mà đi ư?
- Con không làm ruộng được mẹ ạ. Con cũng không muốn ở lại cái làng nghèo nàn này nữa.
Thế là nàng vui vẻ lên đường trên chuyến xe của công ty đến tuyển lao động ở các vùng quê sau mỗi mùa thi đại học. Mặc cho người mẹ đau khổ của nàng giàn giụa nước mắt.
Chân trời mới đón nàng không như nàng tưởng tượng. Nàng được tuyển vào một nhà máy ở khu công nghiệp. Nàng cũng như đa số các công nhân ở đấy. Lương quá thấp, họ phải tằn tiện lắm mới đủ chi dùng. Họ đều là những người trẻ tuổi, vừa thoát khỏi sự quản lý của gia đình. Cuộc sống khó khăn, không có tiền để tham gia các loại hình giải trí nên họ đã ghép với nhau thành từng cặp một cách dễ dàng. Sinh lực và đam mê của tuổi trẻ đã cho ra đời những số phận bất hạnh. Thỉnh thoảng ở trong những khu chợ lại có những trẻ sơ sinh bị bỏ rơi. Các phòng khám sản phụ khoa mọc lên như nấm. Từ những phòng khám đó đi ra thấp thoáng những khuôn mặt đàn bà xanh xao đau khổ. Một sinh linh hình thành là hạnh phúc của người phụ nữ. Hoàn cảnh buộc họ phải bỏ đi mầm sống trong mình chính là nhát dao cắt đi một góc trái tim người phụ nữ. Ám ảnh đó sẽ theo họ suốt đời.
Nàng cũng không thoát khỏi được vòng xoáy đó. Nàng không thể đi về một mình không ai đón đưa. Nàng không thể cô đơn khi bạn bè đều có đôi, có cặp. Nàng rất muốn có những thứ mà đồng lương ít ỏi của nàng không mua nổi. Lọt mắt xanh của nàng là anh chàng quản lý đẹp trai. Anh ta có điều kiện để đáp ứng nhu cầu không mấy cao sang của nàng. Họ thuê nhà và ở với nhau như một cặp vợ chồng. Cái vòng bụng xinh đẹp của nàng đã lùm lùm.
Một buổi trưa Chủ Nhật, nàng cùng “chồng” đang say giấc nồng thì một người phụ nữ có bộ mặt dữ dằn gõ cửa. “Chồng“ nàng ra mở cửa và há hốc mồm. Dường như các dây thần kinh điều khiển sự vận động trong người anh ta bị tê liệt. Anh ta đứng như trời trồng. Mụ nhảy một bước như con hổ cái đến trước mặt nàng. Rất nhanh tay mụ túm lấy mái tóc mượt mà của nàng mà giật liên hồi. Dường như cơn ghen trong lòng mụ đã căng đến đỉnh điểm, mụ cứ nhè thân thể nàng mà xả:
- Đồ hồ ly tinh. Đồ cướp chồng. Bà phải cho mày biết tay.
Anh “chồng” nàng sau một hồi hồn bay phách lạc đã định thần trở lại. Anh ta van xin mụ:
- Anh xin em. Anh sẽ lập tức về nhà cùng em. Hãy tha cho cô ấy.
Sau một hồi xỉ vả. Mụ mệt nhọc và chống tay tuyên bố:
- Bà tha cho mày lần này. Mày mà còn đến tìm chồng bà thì sẽ biết tay bà.
Nàng đau đớn nhận ra một lần nữa nàng lại trao trái tim mình không đúng chỗ. Anh chồng hờ đã lừa dối nàng. Anh ta đã có vợ ở quê. Thực lòng anh ta rất yêu nàng. Nhưng được mấy người yêu người khác hơn bản thân mình? Con người ta luôn chọn nơi nào để bản thân họ nhàn nhã nhất. Người anh ta yêu và người anh ta chọn làm vợ để gắn bó cả đời không giống nhau. Trái tim đàn ông thật tham lam. Họ không thích đập cũ để xây mới, nhưng lại rất thích cơi nới. Bởi vì vợ anh ta chính là khối tài sản cố định mà anh ta cố sức vun vun đắp đắp để nó ngày một to lớn, trù phú và vững chắc, sẽ là cái nơi để anh ta trú ngụ khi tuổi già, khi thất cơ lỡ vận, nơi để duy trì nòi giống một cách an toàn và chính xác. Còn nàng là nơi để anh ta hưởng hạnh phúc, là nơi đem đến cho anh ta những cảm giác thăng hoa bay bổng, để anh ta có thêm niềm hứng khởi để tiếp tục công việc bồi đắp khối tài sản cố định của mình.
Giá cả leo thang, đồng lương hạn hẹp, với cái bụng đã lùm lùm. Nàng không thể ở lại cái nơi mà nàng đã từng đặt bao hi vọng. Nàng lại trở về dựa vào người mẹ bất hạnh.
Ngoài hành lang phòng hộ sinh. Nàng đau đớn tự mình đi lại. Nàng cắn chặt môi để khỏi bật ra tiếng khóc. Cùng trở dạ với nàng có một phụ nữ trẻ. Người chồng trẻ đang một tay dìu vợ còn tay kia liên tục cầm chiếc khăn tay để lau những giọt mồ hôi trên trán vợ. Nàng bỗng thấy tim mình như có ai bóp nghẹt. Hai dòng lệ lặng lẽ trào ra từ đôi mắt tuyệt đẹp của nàng xuống đôi gò má trắng mịn.
Sau gần một ngày nghiến răng chịu đựng những cơn đau dữ dội nàng đã mệt lả. Cơn đau thúc xuống phía bụng dưới làm hai chân nàng ríu lại. Bà bác sĩ già có cặp mắt nghiêm nghị lạnh lùng nhìn dáng điệu nàng và gọi nàng lên bàn đẻ. Nàng cố sức leo lên bàn và nằm xuống theo sự hướng dẫn của bà.
- Cố lên. Hít một hơi sâu và rặn mạnh.
Nàng làm theo, một lần, hai lần, cái đầu thập thò. Rất nhanh bà bác sĩ đưa lưỡi kéo. Xoẹt. Nàng thét lên và thấy mình nhẹ bỗng. Nàng nghe tiếng cô y tá
- Con gái. Ba cân hai.
- Oa… Oa... Oa…
Nàng chìm dần vào giấc ngủ sinh lý.
Những ngày sau sinh là quãng đời vô cùng khó khăn của nàng. Nàng hiểu thế nào là nỗi khổ của người mẹ đơn thân. Con bé ốm đau phải đi bệnh viện thường xuyên làm nàng kiệt sức. Người mẹ tội nghiệp của nàng đã phải vay mượn để cưu mang mẹ con nàng.
Khi con cai sữa, nàng để con lại cho mẹ chăm sóc. Nàng đi Hà Nội theo một người quen. Người đó giới thiệu cho nàng làm phục vụ cho một nhà hàng sang trọng. Công việc bưng bê phục vụ dù khá vất vả nhưng không còn phải thức đêm với những trận quấy khóc của con, nàng đã lấy lại sức. Màu hồng đã trở lại trên đôi má nàng. Gái một con và với khuôn mặt đàn bà từng trải nghiệm qua đau khổ đã làm nàng có vẻ đẹp đằm thắm cuốn hút một cách bí hiểm.
Quân - một đại gia thường xuyên đưa khách đến ăn uống ở nhà hàng đã để ý đến nàng. Với con mắt tinh tường, Quân đã phát hiện ra tiềm năng ở nàng.
- Em có muốn đến làm việc ở công ty anh không?
- Em không có nghề ngỗng gì. Em sẽ làm gì ở công ty anh?
- Sẽ có công việc phù hợp với em.
Với thân hình đẹp bẩm sinh. Sau khi được khoác lên mình bộ váy áo công sở tuyệt đẹp. Đứng trước gương, nàng không nhận ra mình nữa. Trong gương là một cô gái đẹp như trong phim Hàn Quốc.
Nàng đến công ty làm việc, khi thì pha cà phê cho giám đốc Quân, photo vài thứ tài liệu. Nàng thường xuyên cùng giám đốc đi ăn uống ở các nhà hàng. Quân huấn luyện cho nàng phong cách uống rượu bia thuần thục. Khi thì đi sàn nhảy. Hình như nàng đang được đào tạo thuần thục các ngón nghề ăn chơi.
Một buổi tối sau khi đã lâng lâng hơi men. Quân đưa nàng đến một khách sạn sang trọng. Men rượu và mùi đàn ông mà lâu nay thỉnh thoảng vẫn hiện về trong giấc mơ không bình yên của nàng làm nàng rạo rực. Nàng không cần biết anh ta là gì của nàng, và nàng là gì của anh ta. Họ giống như Adam và Eva, quấn chặt lấy nhau trong niềm đam mê.
Những ngày sau đó, nàng sống như vậy mà không đòi hỏi Quân hứa hẹn cho nàng một thân phận. Nàng khá thông minh nên ngầm hiểu đó cũng là một mối quan hệ không thành văn của người sở hữu lao động và người lao động. Nàng thấy cũng tốt. Đâu chỉ có nàng phục vụ Quân? Mà chính Quân cũng đang phục vụ nhu cầu chính đáng bản năng của nàng. Nàng có tiền gửi về quê cho mẹ. Một người không học hành đến nơi đến chốn, không có nghề ngỗng bằng cấp, mà có cuộc sống dễ chịu như vậy. Nàng thấy thỏa mãn.
Thật bất ngờ khi nàng được giám đốc Quân bổ nhiệm làm phó giám đốc. Nàng nghi ngờ?
- Là sao? Em có học hành chuyên môn gì đâu?
- Không sao? Em chỉ việc ký thôi. Đã có người làm hết rồi. Nhiệm vụ của em là cùng anh nỗ lực giành được những dự án, những gói thầu. Tối nay chúng ta phải tiếp một vị khách quan trọng. Em có nhiệm vụ phải thật khéo léo để chiếm được cảm tình của ông ấy. Đây là người có quyền lực. Ông ta là người có ảnh hưởng lớn đến việc chúng ta có dành được dự án mới hay không? Em hiểu chứ?
Nàng gật đầu. Nàng đã hiểu nhiệm vụ của mình. Thì ra nàng chính là một con chim mồi hấp dẫn xinh đẹp. Quân đưa cho nàng một xấp tiền dày.
- Đây là tiền trang trải cho các chi phí mấy ngày tới khi nhân vật có quyền lực này đi thị sát hiện trường. Em phải nhớ một điều. Tất cả đều là em chi trả đấy.
Nàng đã thành công xuất sắc trong buổi tiệc gặp mặt. Rượi ngon, đôi mắt tuyệt đẹp với hàng mi cong vút và sâu thẳm như đại dương đã hút hồn vị sếp lớn. Với đàn ông thì dù biết rằng loài người đã trải qua hàng ngàn năm lịch sử với hàng ngàn tấm gương những vị anh hùng không thoát được ải mỹ nhân, thì cũng chẳng mấy ai rút kinh nghiệm được. Quá khứ, hiện tại và tương lai mỹ nhân kế vẫn là cái đã quá cũ, quá cổ nhưng không bao giờ hết hấp dẫn và hết hiệu quả. Nàng hiểu rất rõ. Những vị như sếp lớn này cũng đã tương đối già. Vợ con cũng không còn trẻ và hấp dẫn. Khi còn sung sức thì người ta có thể ăn bất cứ món gì cũng thấy ngon. Nhưng khi sinh lực không còn nhiều muốn ăn được thức ăn phải mềm, non tơ, hấp dẫn. Như những chiếc bút sắp hết mực phải kén giấy đẹp vậy. Nàng đã tận dụng hết lợi thế của mình. Cô phó giám đốc xinh đẹp đã kết nối được mối quan hệ thân tình giữa doanh nghiệp và chính quyền địa phương.
Nàng còn khám phá một điều. Các vị ấy không có ví tiền. Đến bất cứ nơi nào nàng cũng là cái ví tiền. Nàng nghĩ bụng muốn ngủ với sếp cũng phải có tiền. Tiền không ở trong tay các vị ấy mà ở túi các vị phu nhân. Nàng phải tập thói quen chỗ này thì vuốt ve sếp và chỗ kia vuốt ve bàn tay phu nhân của sếp và ấn vào đó cái phong bì dày cộm cùng với nụ cười ngọt ngào.
Những dự án, những gói thầu nàng dành được khá nhiều. Nàng không hiểu với năng lực của công ty nàng thì làm sao thực hiện hết được. Nhưng không phải thế. Công ty nàng giống như cái miệng khổng lồ. Nó nuốt tất cả vào một cái dạ dày lớn và tiêu dần ở các ngăn như loài nhai lại. Đó là những gói thầu lại được chuyển nhượng cho tầng một, tầng hai, tầng n mà việc đó không thuộc phạm vi quản lý của nàng. Nàng hiểu vì sao những công trình xây dựng công cộng nhanh chóng xuống cấp như vậy? Vì thực tế không biết nó được xây dựng bởi bao nhiêu phần trăm vốn thiết kế? Lương tâm nàng có chút lăn tăn. Nhưng không có nàng trái đất vẫn quay và thay thế vị trí nàng sẽ là cô A đến cô Z nào đó.
Đảng và chính phủ luôn có các công cuộc phòng chống tham nhũng. Nhưng chống tham nhũng và đấu tranh phải từ cơ sở. Vậy cơ sở thì ai sẽ đấu tranh? Các cụ bảo “Vua ở xa, quan nha ở gần”. Ai sẽ vượt được cái quan nha này? Không có gì là tồn tại mãi mãi. Đến lúc quan nha cũng hết thời. Công ty nàng hoạt động cầm chừng và gần như đóng cửa.
Quân là tay lọc lõi. Quân chiều chuộng nàng trong chốn ăn chơi, sắm cho nàng thời trang hàng hiệu. Đó chính là Quân đang đầu tư cho dáng vẻ của con chim mồi. Tiền đó cũng từ nàng mà ra. Quân sử dụng triệt để phương châm lấy mỡ nó rán nó. Cuối cùng tài sản của nàng cũng chỉ làng nhàng. Nàng cay đắng nhận ra quãng đời được chăm chút của con chim mồi thật ngắn ngủi.
Mấy năm giao lưu cùng giới thượng lưu nàng đã kịp quen Tuấn là một đại gia và tự nguyện làm vợ bé của ông ta. Tuấn là một tay cáo già. Ông chu cấp cho nàng những nhu cầu ăn mặc làm đẹp mà nàng đã quen tiêu xài. Thực ra đó cũng là phục vụ ông ta. Nàng đẹp để gây cảm hứng cho ông ta, để phục vụ ông ta tốt hơn mà thôi. Ông ta cũng biết rằng có một người đẹp trong tay cũng giống như nắm bong bóng xà phòng. Bộ não có sạn của ông ta bảo cho ông ta biết rằng nàng gắn bó với ông ta không phải bằng tình yêu. Mối quan hệ đó giống như cái hợp đồng không xác định thời hạn. Ông ta không dại gì cho nàng khối tài sản khổng lồ để có thể rồi đây nàng sẽ đi nuôi kẻ khác. Căn nhà nàng ở Tuấn lấy lý do đề tên ông ta để dễ bề giao dịch nhưng thực chất là ông ta không để tài sản lọt vào tay nàng. Trải nghiệm sau những năm tháng quan hệ thân mật với cái giới nắm trong tay phần lớn tài sản của loài người, nàng dễ dàng đã nhận ra ý đồ của ông ta. Nàng cay đắng biết rằng có thể đến và đi theo ý muốn của ông ta.
Tuấn đi công tác dài ngày. Nàng về quê thăm mẹ và con gái. Chiếc xe lăn bánh đều đều mang theo một tâm trạng không buồn không vui nhàn nhạt của nàng. Xe dừng, nàng lơ đễnh bước xuống xe. Cái gót giày phản bội nàng. Người nàng chao nghiêng. Một bàn tay cứng rắn và ấm áp đỡ lấy nàng.
- Đau lắm không em? Tiếng một người đàn ông giản dị và trầm ấm.
Nàng ngước nhìn lên. Một ánh mắt ấm áp chân thành mà nàng cảm tưởng nàng chưa bao giờ nhìn thấy. Lâu nay nàng đã quen thuộc với những ánh mắt đàn ông nhìn như muốn lột hết tất cả những gì che đậy trên thân thể nàng. Nàng nhận ra đó là Thành. Một chàng trai xóm trên. Thành hiền lành nhút nhát. Trước đây hình như anh ta cũng thích nàng, nhưng không dám tiếp cận. Nghe đâu Thành lấy vợ và không hạnh phúc. Hai người đã li hôn. Thành nuôi cậu con trai và ở cùng cha mẹ. Chuyến xe định mệnh đã đưa hai tâm hồn từng bị tổn thương gắn bó với nhau. Họ đến với nhau không ồn ào mà lặng lẽ. Như những giọt mưa ngâu thấm sâu trong lòng đất. Tình yêu làm cho con người ta nhìn đâu cũng thấy màu hồng. Nàng thấy yêu quý quê hương mình. Nơi mà nàng đã từng muốn thoát khỏi nó. Nàng thấy hương lúa chín thật nồng nàn đầm ấm. Nàng thấy mùi bùn của đồng ruộng sao mà thân yêu đến vậy. Nàng nhìn thấy những cặp vợ chồng nông dân sao mà hạnh phúc. Nàng mơ thấy Thành cùng nàng ôm những bó lúa chín vàng với nụ cười hạnh phúc…
- Con không thể lấy Thành được.
- Vì sao vậy mẹ?
Người mẹ trầm ngâm. Nàng đã trưởng thành. Nàng đã là một thiếu phụ. Cuộc đời nàng đã trải qua nhiều cay đắng. Mẹ nàng tin nàng sẽ vượt qua tất cả. Mẹ nàng quyết định cho nàng biết bí mật mà mẹ nghĩ sẽ đào sâu chôn chặt:
- Con và Thành là hai anh em cùng cha khác mẹ.
Trời đất như quay cuồng và sụp xuống trước mắt nàng. Chưa bao giờ nàng tuyệt vọng đến như vậy. Miệng nàng thảng thốt: Liệu đời con gái nàng sau này có giống cuộc đời mẹ nó không?
Giọt mưa đêm thánh thót ngoài hiên. Có bao nhiêu giọt mưa trong đêm tối? Nàng chính là giọt mưa nào? Sẽ rơi vào đâu giữa đêm tối mịt mùng?