Chỉ có tiếng vó ngựa lộc cộc trên con đường vắng, không có bất kỳ động cơ xe máy nào, Gili (Indonesia) yên bình như một hoang đảo.
Không dễ để đến Gili, dù quãng đường từ cầu cảng Padangbai ở Bali ra tới đảo Gili Trawangan chỉ mất 2 giờ tàu chạy (100 km), chưa tính thời gian từ trung tâm Bali đến cầu cảng mất chừng 2 giờ ô-tô. Mỗi ngày chỉ có vài chuyến tàu ra đảo Gili và ngược lại. Nên chuyến nào cũng đầy ắp du khách. Nhiều người trong số họ ở lại đảo tới 3 - 4 đêm. Tôi lấy làm lạ, bởi Gili chẳng có gì ngoài biển. Khi quyết định ra đảo Gili theo lời giới thiệu của người bạn, tôi đặt phòng khách sạn chỉ một đêm. Bạn nói rằng tôi sẽ hối tiếc, bởi Gili mới chính là thiên đường, chứ không phải Bali.
Gili gồm ba đảo nhỏ, trong đó nơi tập trung nhiều du khách nhất là Gili Trawangan với đầy đủ tiện nghi phòng ốc, quán sá, dịch vụ khác; Gili Meno và Gili Air nhỏ hơn. Mặc dù thuộc tỉnh đảo Lombok, nhưng do Lombok không phải là trung tâm du lịch nên khách đến Gili xuất phát chủ yếu từ Bali. Chuyến tàu đưa khách ra Gili sẽ dừng lại ở Lombok rồi sau đó chỉ mất 10 phút sẽ cập cảng Gili Trawangan. Từ đầu này đảo Gili Trawangan đến cuối đảo chỉ chừng 2km. Suốt chiều dài mặt biển hướng Tây có bãi cát đẹp là nhà hàng, quán bar và khách sạn hạng nhỏ, chỉ có vài khu nghỉ dưỡng 4 sao nằm ở phía xa cầu cảng.
Nói là cầu cảng nhưng chỉ đơn giản là chiếc thang sắt nối từ mũi tàu vào bãi cát để khách không bị ướt chân. Đoàn khách rời tàu để lên đảo. Con tàu dường như mắc cạn trên bờ cát, dù vẫn đang chông chênh trên mặt nước. Cát trắng tinh và nước trong veo. Vì thế, Gili còn là thiên đường của lặn biển để ngắm san hô, cá và rùa biển. Nhiều tờ rơi quảng cáo rằng, dãy san hô ở Gili rất khác biệt, nhất là san hô xanh chỉ có thể tìm thấy ở vùng biển này và biển Caribean mà thôi.
Đón du khách ở cầu cảng là dãy xe ngựa sắp hàng ngay ngắn. Các nài ngựa đưa khách về khách sạn theo "tài" như taxi ở sân bay. Tuyệt nhiên không thấy bóng dáng xe gắn máy và ô-tô, bởi các loại xe này hoàn toàn bị cấm. Phương tiện di chuyển ở đảo chỉ là đi bộ, xe đạp và xe ngựa. Trước các khách sạn, xe ngựa cũng đón khách theo thứ tự. Hoặc không, tiếp tân sẽ điện thoại yêu cầu xe ngựa tới đón để đi dạo vòng quanh đảo nếu khách có nhu cầu. Điện ở đảo cũng không mấy ổn định, khi đèn trong khách sạn có thể bất ngờ tắt một lát rồi có lại. Nhưng chẳng ai quan tâm đến điều đó.
Chọn một điểm đẹp nhất để ngắm hoàng hôn trên đảo, nghe tiếng guitar xập xình của người dân bản địa và trước mặt biển khơi vô tận là cách tốt nhất để quên đi những tấp nập của đô thị. Không có thắng cảnh, chẳng có dịch vụ xa xỉ, chỉ có thiên nhiên và sự bình yên, nhưng bấy nhiêu cũng đủ khiến du khách rồng rắn xếp hàng mua vé đến Gili. Những quán ăn bình dân ở Gili mới thật hấp dẫn du khách, khi cá biển đánh bắt trong ngày tươi rói cho khách chọn và làm ngay tại chỗ. Các món cá nướng ngon thuyết phục ngay cả những người kén chọn nhất. Bạn cũng đừng ngại ngần khi thử món magic mushroom nổi tiếng của người dân Gili. Đây là loại nấm mọc trong rừng, được xay nhuyễn với nước ngọt có ga, sau khi uống sẽ cho cảm giác lâng lâng, khoan khoái.
Nhiều người bạn đồng hành của tôi trên chuyến tàu ra đảo suốt ngày ở trên bãi biển, hoặc rủ nhau trekking ở trên núi, lặn biển, hoặc chỉ ngồi "đồng" bên những quán nước sát ngay mặt nước... Tôi quyết định nán lại thêm một đêm ở Gili.
Theo xalo