Vừa về đến nhà, anh tháo giày, gần như quăng nó vào góc xó, vứt phịch cái cặp xuống ghế, mặt lầm lì.

ảnh minh họa

Chị và bé Na ra chào, anh im lặng chẳng nói, cũng chẳng thèm nhếch mép cười, thậm chí đi ngang qua bếp chỗ chị anh còn đẩy cái ghế rầm sang một bên và cằn nhằn: “Nhà cửa gì bừa bộn, không đụng cái nọ cũng đụng cái kia vậy”.

Anh lên lầu, còn gạt đồ đổ rầm rầm. Quay sang rổ rau củ đang làm dở, chị thở dài, bỗng thấy hết hứng thú khi cắt tỉa những củ cà rốt, su hào thành hình bông hoa cho món ăn thêm đẹp, và hôm ấy, món cá chiên của chị mềm oặt, chẳng giòn tan như mọi khi...

Anh thường hay như vậy. Những chuyện vui buồn ở đâu bên ngoài, anh mang về nhà, trút nó sang chị và những thứ xung quanh! Có lần, vui vì một chuyện gì đó trong công việc, anh bắt chị cất hết đồ ăn thức uống đã nấu nướng ngon lành, mau chóng tắm gội, trang điểm, diện đồ đẹp đi ra ngoài ăn nhà hàng. Hôm ấy chị bị cảm, nhức đầu, nằm ở nhà từ chiều, ráng dậy nấu nướng cơm canh xong thì anh về, nên khi anh kêu “bỏ hết đấy, đi ngay”, chị có chút chần chừ. Thấy vậy, anh gắt gỏng: “Người gì mà chán thế, làm chồng mất hứng!”. Rồi anh gần như tống khứ thức ăn chị nấu vào tủ lạnh, khiến chị miễn cưỡng đi mà lòng rầu.

Cái gì anh cũng áp đặt mình lên người khác, anh thấy đẹp mà chị thấy xấu là chị... sai, anh thấy vui mà chị rầu rĩ là chị có lỗi, phải nghe những lời gắt gỏng, chê bai, thái độ khó chịu!

Dạo ba chị mất, về quê chịu tang ba xong chị còn buồn đau chưa thể nguôi ngoai, nhưng đó cũng là đợt anh gặp lại nhiều bạn học cũ, niềm vui dâng trào, thế là hết đưa bạn này về nhà đến hẹn bạn kia ra cà phê, quán nhậu. Mà đi đâu cũng phải có vợ cho đủ đôi, về nhà phải có vợ lo đồ nhậu, nên những lúc vô tình tâm trạng rầu rĩ làm chị thẫn thờ, không nhiệt tình, chị bị anh quy kết ngay là “đối đãi tệ với bạn chồng”, không biết cách cư xử. Chị ấm ức nói rằng mình buồn vì nhớ ba, thì anh gạt đi, cho rằng chị kiếm cớ, chứ càng buồn càng cần phải... vui lên!

Dù sao, khi anh vui thì chị cũng được hưởng sự nhẹ nhàng, thoải mái nhiều hơn là những bắt bẻ khó chịu. Còn khi anh buồn thì nhà cửa thật nặng nề. Khi lầm lì, nói năng thì cộc lốc, khi quát tháo, chửi chó mắng mèo, chị chẳng biết làm gì cho đúng ý anh. Anh không nói về chuyện làm anh bực mình ngoài đời mà cứ bới chuyện trong nhà, từ cái ly con uống sữa chưa kịp rửa lúc chập tối đến cái gối ban đêm sao hôm nay cứng như đá; từ tờ lịch cũ sao cẩu thả chưa xé đến... cái kiểu đi đi lại lại của vợ sao cứ làm anh khó chịu!

Bữa ấy, tất nhiên anh không đụng đũa đến con cá chiên bị mềm ỉu, và kết thúc bữa ăn, anh bảo: “Đem đổ hết đi, chiên không ra chiên, kho không ra kho thì chó mèo hàng xóm nó cũng không thèm ăn đâu”.

Cũng may tính chị ôn hòa, biết chịu đựng những lời gai góc, anh nói gì kệ anh. Biết tính anh, chị thường im lặng, chờ cơn bực của anh qua đi, nhưng trong lòng không khỏi buồn và căng thẳng. Người ta nói nhà là nơi có thể trút mọi vui buồn, nhưng kiểu trút của anh nhiều khi như “xả rác”, kiểu rác khó... dọn dẹp.

Mời bạn bầu chọn hay chia sẻ trên Facebook:

Bạn đang tìm dịch vụ về ?

Natalie Suleyman MPParliament of Victoria Vùng: Keilor Downs. Phone: (03) 9367 9925
Xem thêm