Dù ba mẹ tôi rất thương yêu và quan tâm đến hai chị em tôi, nhưng tôi vẫn có cảm giác bị tổn thương.
ảnh minh họa
Mẹ kể, chị tôi là đứa cháu đầu tiên của cả hai bên nội, ngoại nên lúc mới sinh ra được mọi người cưng chiều, ai cũng tranh giành ôm ấp, nựng nịu. Đến khi có bầu tôi, do các biểu hiện thai kỳ khác hẳn với lúc mang thai chị nên mẹ đoán tôi là con trai. Ba mẹ chuẩn bị sẵn một cái tên con trai để đặt cho tôi. Nào ngờ khi tôi chào đời là gái, ba mẹ hụt hẫng đến mức chẳng buồn đặt tên. Nhiều lần nhìn tôi, mẹ cứ ao ước “phải chi con là con trai”…
Mẹ hay lặp đi lặp lại điều đó. Cũng có khi mẹ nhìn xa xôi: “Không biết ba mày có đi ra ngoài kiếm đứa con trai nào không?”. Ba tôi là trưởng nam, nhưng ông bà nội không đặt nặng vấn đề cháu đích tôn. Mặc dù vậy, tôi biết mẹ luôn bị ám ảnh ý nghĩ là ba sẽ ở với người phụ nữ khác để kiếm con trai nối dõi. Ba càng yêu quý chị em tôi, mẹ càng cảnh giác, nghe gần ngóng xa. Khi tôi lớn lên, biết chuyện, cho rằng mẹ tự làm khổ mình, mẹ quay sang nạt tôi: “Tại mày là con gái, chứ mày mà là con trai thì mẹ đâu có phải khổ như vậy!”.
Tôi sinh ra là con gái thì chắc chắn không phải lỗi tại tôi, mà tôi nghĩ làm con gái cũng chẳng có lỗi gì. Nhưng những lời mẹ nói khiến tôi mặc cảm. Khi có ai khen hai chị em tôi ngoan ngoãn, giỏi giang, mẹ lại buông câu: “Có giỏi mấy cũng chẳng bằng nhà người ta có con trai”. May mắn thay, hai chị em tôi không vì thế mà tự ti, trái lại, hiểu được nỗi khổ tâm của mẹ, chúng tôi đều cố gắng học hành, rèn luyện. Bây giờ mẹ có thể tự hào về hai cô con gái ít nhiều thành đạt. Hai bên nội, ngoại đều nể trọng ba mẹ tôi nuôi dạy hai đứa con gái giỏi giang hơn hẳn mấy đứa cháu trai trong gia đình.
Thế nhưng nỗi mặc cảm sinh toàn con gái luôn đeo bám mẹ, và tôi bị tổn thương vì dù tôi có làm được gì, mẹ vẫn ao ước: “Giá như con là con trai”. Tôi biết tư tưởng “trọng nam khinh nữ” khiến đa số người phụ nữ sinh con một bề là gái cũng mang mặc cảm như mẹ tôi, và nhiều người cũng vô tư trút nỗi mặc cảm đó lên đứa con mà họ mong đợi là con trai. Những người mẹ ấy đáng thương hơn đáng giận, bởi họ chính là nạn nhân của định kiến xã hội, của quan niệm “thập nữ viết vô”, của ánh mắt người đời cố giấu nỗi ái ngại khi biết họ sinh toàn con gái.
Xã hội đã tiến bộ hơn nhiều khi có những cặp vợ chồng sinh hai đứa con gái đã quyết định không cố sinh cho được con trai. Các bậc cha mẹ hãy thật sự trân trọng và tự hào về những đứa con của mình, dù nó là trai hay gái. Mỗi khi nghe ai đó thở dài “nhà mình toàn con gái”, tôi cảm thấy nhói lòng, bởi tôi biết ở đâu đó có những đứa trẻ có thể được yêu thương nhưng vẫn bị tổn thương, như tôi vậy!