Tôi muộn duyên, mãi đến 41 tuổi mới lấy chồng, một người đàn ông nhỏ hơn tôi đến bốn tuổi, đã qua một đời vợ, có ba con, toàn con gái.
ảnh minh họa
Cưới tôi, anh hy vọng sẽ sinh được một đứa con trai nên đám cưới khá rình rang. Tôi bắt đầu chuỗi ngày làm dâu, làm vợ ở cái tuổi đáng ra đã an nhiên với một gia đình riêng do mình làm “bà chủ”.
Thời gian đầu chung sống cũng hạnh phúc, nhưng kể từ khi tôi sinh con, lại là con gái, thì cường độ rượu chè, nhậu nhẹt rồi chửi mắng của chồng tăng dần lên. Nhưng, tôi nghĩ vợ chồng là chuyện cả đời nên bao nhiêu hờn giận vì bị chồng ức hiếp, tôi đều bỏ qua hết.
Đứa con sinh ra cứ đau yếu luôn, tôi không còn đi làm được nữa vì phải chăm con nhỏ, mọi chi tiêu dồn lên vai chồng nên chuyện chửi mắng đã thành “cơm bữa”.
Làm thợ hồ nhưng tối mịt anh mới về, người nồng nặc mùi rượu và càng chửi mắng tôi nhiều hơn. Tôi lên tiếng phân bua ư? Nắm đấm đã chờ sẵn. Không ít lần đôi bàn tay cả chục năm cầm gạch, cầm sắt, cầm búa ấy “tung chưởng” vào bất cứ nơi nào trên cơ thể tôi.
Nhiều lần khuyên giải nhưng chồng tôi vẫn chứng nào tật nấy, ngày càng đánh chửi vợ nhiều hơn. Anh ta thường mắng tôi “già đầu mà không biết đẻ”; là thứ đàn bà “già kén kẹn hom” rồi cuối cùng cũng không biết làm cho chồng mình vừa lòng, chồng chỉ mong một đứa con trai nhờ cậy mà cũng không làm được, đã vậy thì đừng mong xài tiền của chồng.
Nhà còn mẹ chồng 80 với nhiều chứng bệnh già, con đau ốm liên miên, tôi vừa chăm sóc con, vừa chăm sóc mẹ chồng, lại thêm nhà cửa, cơm nước... thì đào đâu ra tiền? Trăm thứ tốn kém nhưng chồng tôi chỉ chi “nhỏ giọt” khiến tôi lâm cảnh nợ nần.
Lần gần đây nhất, sau một chầu nhậu cuối tuần, về nhà khoảng 23g, chồng tôi lại đánh chửi tôi là “đồ ăn bám”, “đồ không biết đẻ”, thứ đàn bà “không biết điều”. Nguyên do chỉ vì em gái anh hai ngày nay nằm viện sinh con, tôi vẫn chưa đi thăm khiến anh “quê một cục” với anh em. Tôi phân bua, nhà có một chiếc xe, anh đi làm suốt ngày, bản thân tôi không tiền, không ai lo cho mẹ già, con nhỏ, làm sao đi thăm em chồng ở bệnh viện tỉnh cách nhà 30km? Anh ta lại vung nắm đấm lên vì tôi dám “trả treo”.
Uất ức, tôi ẵm con - mới hơn hai tuổi, lên xe định chạy về nhà anh chị ruột của mình, cách nhà chồng 8km. Chồng lôi xe lại, đạp vào xe khiến hai mẹ con té lộn nhào xuống đất.
Hơn tuần nay tôi tạm trú nhà anh chị ruột để tránh những trận đòn và sự chửi mắng vô lý của chồng. Chẳng ai can thiệp vì cha mẹ tôi đã mất, anh chị em hai bên ai cũng có gia đình riêng, mà vợ chồng tôi không phải còn ở tuổi đôi mươi để gọi là “trẻ người non dạ”. Chỉ còn duy nhất mẹ chồng tuổi 80 ngơ ngơ, ngẩn ngẩn.
Cả tuần nay, anh ta không một lần đến thăm xem con bệnh tật thế nào. Tôi từ 4g sáng đã lục đục đi rửa chén ở một quán hủ tíu. Đi làm mà vẫn phải mang con theo. Quán quê, tiền công không nhiều nhặn gì. Hai tô hủ tíu cho mẹ con và vài chục ngàn xem như tạm đủ sống.
Tôi đã nghĩ đến việc ly hôn nhưng lại sợ cảnh con không cha, cũng không nhà cửa, tài sản gì. Lâu nay còn có nhà chồng để chui ra chui vào, giờ ly hôn, chẳng biết tá túc ở đâu.
Tôi thật sự bế tắc. Ngày xưa, cứ nghĩ lấy chồng sớm sẽ khổ. Đến khi có tuổi rồi, mang biết bao điều tiếng rằng “già kén kẹn hom” mới lấy được chồng, nhưng cuối cùng hạnh phúc cũng vời xa.