Facebook của em tràn ngập hoa hồng. Em đang hạnh phúc thật đấy ư?
Anh vẫn còn bị ám ảnh bởi đôi mắt trân trối của em khi nghe anh nói: “Chúc em sớm tìm được hạnh phúc!”. “Anh nghĩ em có thể còn tìm thấy hạnh phúc được sao, khi đã yêu anh đến quên cả bản thân mình như thế này?”, đấy là câu cuối cùng mà anh nhận được từ em.
Mắt em vô hồn như một cái vực hun hút không nhìn thấy đáy, khiến anh hoang mang.
Anh cũng không biết có tin nổi vào lời chúc mừng của mình không nữa. Phải xa em, coi như anh đã đập vỡ trái tim biết yêu của mình.
Đồng thời đập vỡ luôn cả trái tim em. Thành tâm mong em hàn gắn được vết thương lòng nhưng giờ đây, khi nhìn hoa tình yêu ngập tràn trên facebook của em, chẳng hiểu sao anh lại không vui.
Thật lòng, anh thấy buồn. Chia tay nhau 3 năm rồi, mà giờ nhìn em tình tứ bên người khác, anh mới có cảm giác mất mát. Ba năm qua anh vẫn dõi theo em. Buồn vui của em, anh đều biết.
Anh không chạm vào em, không nói chuyện với em nhưng đâu đó trong tâm thức, anh tin rằng con tim em mãi mãi thuộc về anh, dù chỉ là những mảnh vỡ đau đớn. Anh từng khóc như một đứa trẻ khi biết em uống thuốc ngủ để quên đời. Đứng ở ngoài cửa phòng bệnh, nhìn em nằm thiêm thiếp như một đứa trẻ, phải cố gắng lắm anh mới không chạy vào ôm chầm lấy em.
Chia tay nhau 3 năm rồi, mà giờ nhìn em tình tứ bên người khác, anh mới có cảm giác mất mát. (ảnh minh họa)
Anh chạy trốn khỏi cái nơi em đang được các bác sĩ đưa từ cõi chết trở về, bởi vì anh sợ nếu chúng mình bắt đầu lại từ đầu, sẽ có ngày bi kịch xảy ra. Thà làm em đau một lần, còn hơn sống với em và chờ đợi bi kịch xông vào phá nát hạnh phúc của chúng ta. Anh, một thanh niên 25 tuổi, đã từng ra vào nhà chùa như một tín đồ trung thành, chỉ để cầu mong cho em được bình yên.
Anh phá nát bình yên của em, rồi lại đi cầu cho em được bình yên. Nghe thật buồn cười. Nhưng đúng là như vậy đấy. Anh vẫn nghĩ em là của anh, cho đến khi nhìn thấy đôi mắt em sáng long lanh bên cạnh người đàn ông khác. Thế là hết! Anh đau đớn nghĩ. Dấu chấm hết bắt đầu từ lúc em tuyên bố mình sắp thành cô dâu, chứ không phải lúc anh nói lời chia tay với em.
Ba năm rồi. Anh vẫn chưa tìm được cơ hội nói với em về những chuyện đã qua. Bố bảo anh: Tuổi hai đứa không hợp, nếu cứ nhất quyết đến với nhau, em sẽ bị trọng bệnh. Ở vào địa vị của anh, em nghĩ anh nên làm gì? Mặc kệ số trời, cưới em và nhìn em phải đau đớn thể xác vì đã lấy anh chăng?
Anh chỉ có một con đường để chọn. Anh đã từng nhìn thấy những người không nghe lời bố rồi. Sau khi lời tiên tri ứng nghiệm, họ mới nói với bố anh, đúng một từ: Ân hận. Anh không muốn làm người ân hận. Vì thế, anh chọn giải pháp đập nát trái tim em để giữ gìn thân xác em.
Nhìn anh rầu rĩ như một cái xác không hồn, bố anh vỗ vai an ủi: Rồi hai đứa sẽ tìm được một nửa bên kia của mình. Bố anh mất rồi! Sau khi anh chia tay em được 3 tháng thì ông lặng lẽ ra đi. Năm ấy, cùng một lúc, anh nhận được hai cú sốc: Mất bố, mất tình yêu. Anh làm việc như một con trâu cày để khỏi đối mặt với nỗi đau nhức nhối tận xương tủy.
Từ ngày phát hiện ra facebook của em, ngày nào anh cũng vào, lén lút như một tên trộm, chỉ sợ em nhận ra người cũ. Em viết rất nhiều về mọi người, viết về mọi chuyện, con chó Milu đến con mèo Tomy “dại trai, mê gái” cũng đều được cho vào ngôi nhà trên mạng của em. Trừ những gì liên quan đến anh!
Không có câu chuyện em suýt chết vì thuốc ngủ, câu chuyện về một gã đã nói chia tay với em sau khi mời em ăn một bữa tiệc kem đến ngây ngất, câu chuyện về một người con gái từng nói với anh rằng: Nếu không có anh, em chẳng còn thiết sống làm gì nữa…
Người con gái đã rất thích câu danh ngôn: “Tình yêu chỉ có một, còn những thứ tương tự như tình yêu thì có rất nhiều”, hình như chết theo tình yêu của cô ấy rồi. Cô gái trong ngôi nhà trên mạng của em có một câu danh ngôn khác: “Đừng bao giờ nói không thể!”.
Cô ấy ôm một chàng trai đeo kính cận, thư sinh, ngố tàu, không “man” như anh nhưng thông điệp về tình yêu vô cùng rõ ràng trong đôi mắt hai người. Em yêu anh ta. Và không nghi ngờ gì nữa, anh ta yêu em. Anh ta phát hiện ra em bị suy thận trước khi yêu em nhưng anh ta vẫn nói lời cầu hôn.
Anh trốn chạy khỏi tình yêu của mình vì sợ nó mang trọng bệnh đến cho em. Còn người đàn ông trông có vẻ thiếu nam tính kia lại ôm em cùng căn bệnh đáng sợ ấy vào cuộc đời anh ta. Hẳn là em khinh anh lắm.
Anh đã hèn hạ trốn chạy bi kịch khi nó chưa bắt đầu. Còn anh ta lại muốn biến bi kịch thành hạnh phúc. Liệu em có thực sự hạnh phúc không khi mang căn bệnh như một cái án chung thân bước tới hôn nhân? “Không có gì là không thể!”, câu danh ngôn của riêng em đập vào mắt anh, nhức nhối.
Đôi mắt đã từng vượt qua rất nhiều giông bão của em giờ trở lên mạnh mẽ lạ kì. Đôi mắt ấy như xoáy vào anh với câu hỏi: Anh có quyền gì mà hỏi tôi câu đó?
Anh chẳng có quyền gì, ngoài việc nhìn em bình thản bước lên xe hoa. Vĩnh biệt thứ tình yêu đã từng được coi là “chỉ có một trên đời”…
Bao Ngoc - Source: Eva