Tình yêu đâu phải ai cũng may mắn tìm được nhau, nhưng tìm được nhau rồi thì sao? Liệu có chắc đến được với nhau không?. Em biết anh và cô ấy phải khó khắn lắm mới đến được với nhau.
ảnh minh họa
Cũng biết rằng anh và cô ấy đã phải vượt trăm ngàn trắc trở, chông gai mới có được hạnh phúc. Nhưng em lại nỡ cướp đi hạnh phúc đó.
Tình yêu vốn rất ích kỷ, không thể nói nhường là nhường được, lại càng không thể nói ngừng yêu thì sẽ ngừng yêu. Đã bao lần em tự dặn lòng mình rằng phải sống tử tế hơn, phải có tình người, phải biết rằng hai người đó là hai người bạn thân thiết nhất, phải để cho họ được hạnh phúc… Nhưng lòng ghen tuông, đố kỵ lại trỗi dậy và em ném bỏ hết những suy nghĩ trước kia đi.
Đáng ra em phải là người hiểu anh và cô ấy nhất, phải là người thành tâm chúc phúc cho hai người nhất mới phải. Nhưng ngược lại, em lại cố gắng dùng mọi thủ đoạn để chia rẽ hai người, để cướp anh ra khỏi tay cô ấy, và chính đôi bàn tay này em đã phá bỏ tình bạn bao năm qua của chúng ta.
Em biết với anh em mãi mãi chỉ là một người bạn, một người em gái. Còn với cô ấy, anh xem cô ấy quan trọng hơn chính bản thân mình, dành trọn cả trái tim mình cho cô ấy. Tình yêu không thể nói bỏ là bỏ được, không thể nói buông tay là buông tay, lại càng không thể nói nhường nhau, hay ngừng đấu tranh. Em đã quyết tâm từ bỏ tất cả chỉ để có được anh. Nụ cười ngây thơ ngày nào, những câu nói bông đùa của chúng ta giờ trở nên nặng nề và chua chát quá!
Em đã vui mừng biết bao khi cướp được anh từ tay người mà anh yêu nhất. Có lẽ đến tận bây giờ anh vẫn chưa hiểu hết được tâm địa xấu xa của em. Những lần anh và cô ấy cãi nhau, hiểu lầm nhau đều do một tay em dàn dựng. Cô ấy tin tưởng em, anh cũng tin tưởng em nên em có cơ hội để chia rẽ tình cảm hai người, có cơ hội để cô ấy trông thấy những cảnh không nên thấy.
Ngày giáng sinh năm đó, có lẽ cô ấy đã khóc rất nhiều vì mỏi mòn chờ anh suốt 4 tiếng, tay lạnh ngắt nhưng lại không thể đan bàn tay ấy vào bàn tay anh. Bởi khi đó anh vẫn còn đang mắc trong “tấm lưới” em cố tình giăng ra. Ốm, đau bụng là do em đóng kịch chỉ để giữ anh lại, em biết anh sẽ không đành lòng để em đau ốm một mình. Rồi những chén rượu em chúc anh uống say đều có trong kịch bản, em biết với anh chỉ cần 2 ly là đủ để anh quên cả thế giới.
Đêm hôm đó chẳng xảy ra chuyện gì đâu anh. Nhưng nếu em nói không có chuyện gì thì sao có thể cướp anh ra khỏi tay cô ấy. Sau hôm đó anh khóc rất nhiều, cô ấy cũng đã cạn nước mắt. Còn em lại tự cười thầm trong lòng. Nụ cười ngây thơ năm nào với đôi má lúm đồng tiền nay không còn. Em tự thấy nụ cười của mình thật nham hiểm và đáng sợ.
Cướp anh khỏi cô ấy, em ngỡ tưởng sẽ khiến anh yêu em nhiều hơn. Nhưng tình yêu dù có ích kỷ đến đâu, có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể điều khiển theo ý mình. Em biết em thua rồi, em mới chính là kẻ thất bại thê thảm. Vì em chỉ có thể giữ được một cái xác không hồn. Anh bên em không cảm xúc, anh chấp nhận bên em vì trách nhiệm. Nhưng trái tim anh vẫn nguyên vẹn dành cho cô ấy. Và em hiểu vì sao cô ấy vẫn chờ đợi anh, vì trái đất này tròn lắm, rồi sẽ có ngày hai người yêu nhau sẽ được ở gần nhau.
Em không thể tiếp tục ích kỷ giữ riêng anh cho mình, cũng không thể suốt đời sống chung với cái bóng. Em để anh rời xa em đó, mình chia tay nhau được rồi anh à, nhưng không phải vì em hết yêu anh, chỉ vì em muốn trả anh về đúng vị trí của anh mà thôi...
Theo xaluan