Duyên một lần gặp gỡ mới thành mối phận trăm năm
Hoa nở là hữu tình, hoa rơi là vô ý
Người đến là duyên khởi, người đi là duyên tàn
Duyên sâu thì hợp, duyên mỏng thì tan
Vạn pháp do duyên, vạn sự tùy duyên…
Phật giáo có câu: “Tu trăm kiếp mới chung thuyền, tu ngàn kiếp mới chung chăn gối, kiếp trước ngoái đầu 500 lần đổi lại kiếp này 1 lần gặp gỡ.”
Duyên phận là điều gì đó rất kì lạ, không ai có thể thực sự nói rõ về nó. Có thể hữu duyên vô tình quen biết nhưng lại hiểu thấu nhau. Có thể hài hòa với nhau, mà không thể gần nhau. Không cố ý theo đuổi thì có, bỏ tâm cố gắng lại chẳng thành. Như là “có lòng trồng hoa, hoa chẳng nở, vô tình cắm liễu, liễu lại xanh”.
Mọi người thường nói, duyên do trời định, phận do nhân định. Đúng là như thế, gặp nhau là ý trời, bên nhau là ý người. Dựa vào đôi bên gìn giữ, phát triển thì duyên một lần gặp gỡ mới thành mối phận trăm năm.
Nhưng duyên phận dài ngắn thế nào lại chẳng ai hay, ai biết? Một năm, năm năm, cả đời? Hết thảy chúng ta đều không đoán được.
Bạn hỏi tôi vì sao tình yêu của các bạn ban đầu rất đẹp, ban đầu 2 bên tương luyến yêu thương lẫn nhau, có lúc tưởng như không thể sống thiếu nhau nhưng cuối cùng lại chia tay trong ê chề không thể nhìn mặt lần nữa.
Tôi nói với bạn thực ra tình yêu là chiếc áo len, từ đầu tới cuối đều cần nhưng không ai trân trọng tuyệt đối.
Ban đầu gặp gỡ, rung động tựa như chiếc áo trong mùa đông, bạn càng mặc càng thấy ấm vì thế mà yêu thương, giữ gìn, vun đắp. Càng thấy có ích, càng thấy cần thiết có đối phương bên cạnh.
Thế nhưng, đợi tới mùa hè, áo len như chiếc lồng vô tình nhốt người ta vào nóng nực, bởi vậy sinh ra ghét bỏ…
Tới lúc bạn nghĩ “ừ thì, sống 1 mình vẫn tốt đẹp hơn” nhưng lại không đủ dũng khí vứt đi bởi còn sợ mùa đông tới lấy gì sưởi ấm.
Khổ đau, hạnh phúc giằng xé, các bạn vô tình tổn thương đối phương hết lần này tới lần khác. Có 1 vị thiền sư nói thế này: Nếu bạn yêu một người như yêu 1 chiếc áo, bạn càng gào thét, khổ đau, càng cào cấu tới trầy da, rách áo thì miếng rách ngày càng sâu, càng về sau này càng tả tơi khó vá. Tình yêu cũng vậy!
Nếu đã tổn thương 1 lần lại không dám vứt bỏ, vô tình 2 người ở cạnh nhau không còn hạnh phúc mà chỉ có những nỗi bực dọc, căm phẫn.
Nhân duyên trăm năm, sai trong một phút, quay đầu tìm lại, tình đã thành không. Buông cái tôi xuống thì đạo đức ở trên cao. Không có đạo đức nào cao hơn đạo đức buông cái tôi xuống, vì đạo đức ấy không xét trên bình diện thiện ác nữa mà là đạo đức của giải thoát.
Không ai giận đám mây che khuất ánh trăng, không ai giận tiếng suối cứ róc rách suốt ngày đêm, không ai giận cơn gió làm rối mái tóc vừa mới trải, không ai có thể giận một người thật tâm yêu mình hết lòng. Khi đã giận dữ như vậy, sao còn cố chấp yêu.
Ở đời biết gì nhiều cũng vô ích nếu không biết điều, biết đủ. Trong tình yêu, “đủ” chính là đủ để biết khi nào nên yêu, khi nào nên dừng, khi nào còn duyên, khi nào không phận để rời xa nhau trong yên bình, không tiếp tục đào bới, tổn thương cả 2.
Tới lúc mất đi rồi càng không nên ủ rũ, càng không thể cảm thấy cả thế giới sụp đổ vì duyên đã hết, phận đã đứt, cưỡng cầu chỉ thêm đau lòng.
Người mất đi nhất định không phải người thích hợp nhất, vật mất đi nhất định không phải vật tốt đẹp nhất. Mất đi chỉ chứng minh rằng ta với người chẳng qua là cùng nhau đi một đoạn đường, gặp rồi chia, ly rồi hợp.
Cho nên dù nhiệt tình như lửa, ngọt ngào như hoa, ôn hòa như nước thì cũng là đoạn tình cảm đã qua, duyên phận đi tới cuối đường. Buông tay cầu thanh thản...
Article sourced from EVA.
Original source can be found here: http://eva.vn/https://eva.vn/tinh-yeu-gioi-tinh/tinh-yeu-nhu-chiec-ao-len-cang-cam-hon-cau-xe-cang-dau-don-tui-hon-c3a395361.html