Phố đêm nghiêng, bóng ai vừa ghé,
Tiếng bước chân rơi giữa hiu hắt mùa.
Lời chưa nói tan vào quán nhỏ,
Cốc cà phê nguội lạnh nỗi mong chờ.
Có đôi lúc ta quên đi chính mình,
Mải chạy theo ánh nhìn xa vời vợi.
Để khi ngoảnh lại, còn gì để giữ,
Ngoài hương đêm và tiếng thở dài.
Ngọn đèn vàng chập chờn như nhắc nhở,
Rằng thời gian chẳng đợi kẻ chần chừ.
Nếu chẳng nói, mai này thành kẻ lạ,
Đi ngang nhau như chưa từng hẹn xưa.
Đêm cứ trôi, phố dài thêm tĩnh lặng,
Ta với ta ngồi nhặt bóng ngày qua.
Một chút nhớ hóa thành sương trong mắt,
Rơi xuống đời tan mất giữa hư không.
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/duoi-anh-den-vang-nw249061.html