Trái tim chúng ta đôi lúc chẳng theo ý mình, ương ngạnh tìm về một điều gì đó quá đỗi thân quen, có lẽ tình yêu của chúng ta không đủ lớn để vượt qua số phận, không đủ cảm thông để cùng nhau đi suốt một đoạn đường đời. Yêu một người chân thành là không sai, tình yêu không có đúng sai, chỉ có ai trân trọng ai hay ai là người bỏ rơi ai, có đôi lúc ta vẫn rất yêu nhưng buộc phải buông tay người đó, bởi tình yêu không phải cố gắng từ một phía là đủ. Khi chúng ta bước vào một mối tình, ai cũng mong đó sẽ là tình yêu cuối cùng của cuộc đời mình, là người nắm tay ta bước vào lễ đường với lời chúc phúc từ tất cả người thân, bạn bè, chúng ta cố gắng vun vén, dựng xây và trân quý người đó như chính lẽ sống của đời mình, nhưng khi đã yêu đừng bao giờ mù quáng cho rằng tất cả những gì mình nghĩ đều sẽ như mong đợi, một điều chắc rằng khi bắt đầu ai trong chúng ta đều biết sẽ có kết thúc. Yêu thương một người là cho họ quyền tự do làm điều họ muốn, chúng ta không dùng tình yêu để ra sức trói buộc ai cả, toàn tâm toàn ý không phải là ta cho phép mình quyền chiếm lấy hết khoảng thời gian của họ, đôi lúc nên cho nhau một khoảng lặng để nhìn nhận tình cảm chính mình, để biết đâu mới thực sự là yêu thương.
Đừng để bản thân mình lệ thuộc vào tình yêu, đừng để tâm hồn mình xoay quanh mãi chỉ người đó, dành thời gian cho chính mình, cho gia đình công việc và nhiều điều khác nữa. Học cách yêu mình chính chắn rồi hẵng yêu người, học cách sống trọn ven từng phút giây để ta không lạc lõng trong tình yêu đời mình. Đừng hoài phí tuổi trẻ, đừng yêu quá nặng sâu để biết đâu một ngày nào đó khi người buông tay ta vẫn có thể mạnh mẽ và vững tin bước trên đường đời ngược lối.
Không phải tình yêu nào cũng có một cái kết có hậu, cũng không phải tình yêu nào rồi cũng sẽ đổ vỡ yêu là cả một quá trình dài, chúng ta phải thật sự hạnh phúc trên từng bước đi chứ không phải chỉ nhìn vào cái kết, ngày một người rời bỏ một người cũng là lúc ta biết họ có yêu ta hay không hay ta chỉ hạnh phúc trong chính ảo vọng của mình. Bởi cuộc sống không phải thiếu vắng ai là kết thúc, không phải chia tay là chấm dứt cả cuộc đời mình, có yêu, có đau, có mất mát, đau thương ta mới trân quý những cuộc tình đến sau, những người mà ta sẽ gặp để cùng ta bước đi tiếp phần đời còn lại.
Yêu và được yêu là điều hạnh phúc, nhưng đừng để bản thân lệ thuộc quá nhiều vào tình yêu, để khi mất đi tình yêu ấy ta vẫn là chính ta, dẫu có đau đớn bội phần vẫn đưa tay tiễn biệt cuộc tình ngỡ rằng sâu đậm ấy, ta không hối tiếc vì đã yêu đậm sâu bởi những ai hiểu ta sẽ ở lại bên cạnh còn không việc họ rời đi là điều không tránh khỏi. Đoạn đường dài dù biết sẽ cô đơn khi vắng người cùng bước, nhưng nhìn người bình yên là ta đã đủ cảm thấy yên lòng.