Dù thế nào hãy luôn sống một cuộc đời ý nghĩa
Mọi lo âu bộn bề sẽ chồng chất lên đôi vai gầy nhỏ bé ấy, chỉ cần bạn luôn vững tin luôn cố gắng, hãy dặn lòng mình không bao giờ được bỏ cuộc, dẫu bàn chân có thấm đau vì những mũi gai thì hãy tiếp tục ước mơ thật nhiều. Những vệt nắng bên hiên nhà đang cố gắng len lỏi qua từng kẽ lá chiếu lung linh trên từng vạt lúa, những bông hoa cúc vàng đang cố vươn mình sau trận giông bão hay là những nụ cười có phần thấm mệt của người dân cày, tất cả vẻ đẹp giữa đời thường ấy làm tôi thật quyến luyến biết bao.
Họ trân trọng cuộc sống, họ cố gắng cống hiến chút sức lực nhỏ bé cho nhân thế mà không chút ái ngại, chần chừ. Người ta vẫn hay nói cuộc sống này vô cùng ngắn ngủi, chúng ta hết mình một chút chắc chắn sẽ bình yên quả là không sai. Nhưng kì thực, cuộc sống đâu phải ai cũng vậy, cũng hiểu được giá trị của chính mình mà hiến dâng tuổi xuân giống như câu nói.
“Có cánh rừng chết vẫn xanh trong tôi
Có con người sống mà như qua đời”.
Bạn biết không? Sau một trận mưa lũ, tưởng chừng nó đã cuốn trôi tất cả ấy vậy mà cây cối, muông thú vẫn có thể sinh sôi, phát triển, lại tiếp tục hót vang, đung đưa giữa trời xanh. Tôi gọi đó là nghị lực sống, khao khát sống hết mình. Giống như cánh rừng ấy, dẫu biết nó đã chết, đã héo úa, tàn phai nhưng tất cả những gì nó đã để lại trong đời vẫn còn sống mãi trong tôi, vẫn xanh ngát như thuở ban đầu.
Cách nói này kết hợp với vế thứ hai như ẩn dụ cho hai con người đối lập nhau trong xã hội. Đối lập về cách sống, cách nghĩ, cách vươn mình khỏi chông gai. Một bên là sống có ý nghĩa thiết thực, tỏa ngát hương thơm tận mãi đời sau, một bên là vô cảm, ích kỉ, phớt lờ tất cả mọi thứ diễn ra xung quanh mình. Một bên là in đậm dấu nét trong trái tim những người ở lại, một bên là dù có còn sống nhưng nó đơn thuần chỉ là sự tồn tại, cô độc giữa đám đông, giữa chính thế giới của mình.
Thử hỏi liệu đó có phải cuộc sống mà chúng ta mong ước và khát khao hay không. Hai trạng thái đối lập ấy đương nhiên sẽ mang lại hai số phận, hai cuộc đời khác nhau, là minh chứng rõ nét nhất cho việc khi chúng ta biết đến hai chữ ý nghĩa giữa cuộc đời.
Mong rằng ở chặng đường phía trước, khi còn rất nhiều cánh cổng chờ đón ta phía trước, bạn sẽ không bỏ cuộc, sẽ nỗ lực cống hiến, sống cho đi vì tương lai để dẫu cho đến lúc rời xa thế giới vẫn sẽ mãi mãi thắm đượm hồng tươi, như chính cánh rừng kia ấy.
Vậy có câu hỏi được đặt ra là tại sao chúng ta lại cần đến việc sống đẹp, sống có ích đến thế? Và nếu lựa chọn cách sống yếu đuối vô cảm hơn, ta sẽ bị chôn vùi? Đã bao lần tôi ước mình có thể là những cô, những bác sĩ đang ngày ngày đối diện với tử thần mang tên dịch bệnh, để san sẻ giúp họ ít khó khăn, đã bao lần tôi ước có thể bắt tóm gọn lại những kẻ vô tâm nhẫn tâm bỏ rơi đứa trẻ vừa mới chào đời trước cổng chùa giữa đêm đông buốt giá và cũng có bao lần tôi muốn mình có thể cống hiến thật nhiều hơn nữa. Đơn giản bởi bản thân tôi luôn nghĩ rằng đó là nhiệm vụ mà ông trời đã giao phó cho tôi ngay khi tôi vừa hé mắt, đón ánh sáng đầu tiên của thế giới.
Sống đẹp giúp tôi cảm thấy hạnh phúc, an yên, để tôi nhận ra ngoài giông bão thì cuộc đời cũng lắm điều kì diệu. Sống đẹp giúp tôi trở thành một con người có giá trị với xã hội. Sống đẹp làm tôi biết yêu thương nhiều hơn, biết yêu nụ cười của mẹ, bàn tay sần sùi của cha và kể cả từng giọt mồ hôi của bác lao công bên vệ đường. Nó giúp chính tôi trưởng thành hơn, là phiên bản hoàn thiện nhất của mình, hiểu được thời niên thiếu sôi nổi như thế là để con người ước mơ, dám làm, dám mạo hiểm.
Chúng ta phải thừa nhận sự mong manh và ngắn ngủi của sinh mệnh để từ đó mà cố gắng hơn nữa, để đến cuối cùng sẽ chẳng phải lắc đầu khi nhìn lại. Một nhà thơ như Hàn Mặc Tử, người mà các nhạc sĩ sẵn sàng dành cho ông một bài hát sau khi ông tạm biệt trần thế vì căn bệnh khó chữa. Ông đã giã từ trần gian nhưng những gì ông để lại là cả một kho tàng thơ văn, một nỗi niềm sầu man mác, thức tỉnh lương tri bao thế hệ. Hay như nhạc sĩ Trần Lập, anh đã phải nói lời từ biệt với cuộc đời quá sớm, từ khi còn rất trẻ, ấy thế mà đến giờ phút này, trong trái tim ta anh vẫn luôn như đóa hồng rực cháy sáng mãi, âm nhạc của anh sẽ như nốt ngân của cuộc đời.
Tất thảy những điều ấy chẳng phải là lý do để tôi, bạn và tất cả chúng ta sống đẹp, sống với những cảm xúc chân thật nhất và sự tràn trề nhiệt huyết trong lồng ngực hay sao.
Tôi tin rằng khi bạn sống một cách thực sự có ý nghĩa, bạn sẽ không để lãng phí thời gian của mình, dồn toàn tâm toàn lực cho những điều diệu kì. Khi sống đẹp, ta bỗng chợt nhận ra con đường mình đang đi thật đáng quý biết bao, dẫu rằng từng con sóng đang dập dìu sóng vỗ hay nước mắt lăn trào trên hàng mi.
Ngược lại khi bạn lựa chọn cho mình lối sống như đã không còn tồn tại trong ánh mắt của người khác, ích kỷ, hẹp hòi hơn thì thực sự đó là sai lầm vô cùng lớn. Hoặc là đơn độc, hoặc là yếu đuối, chìm vào bóng đêm hoặc là đánh mất niềm tin vào những món quà mà thượng đế ban tặng. Không chỉ thất bại ở công việc, đời sống nội tâm mà còn là các mối quan hệ xã hội.
Chúng ta sống như thế chẳng khác nào tự đẩy mình vào lối đi không có chỗ thoát, phía trước chính là bức tường lớn, chúng ta đánh mất bản thân như thế để rồi nhận lại đâu đơn thuần là bao ánh mắt dèm pha, gục ngã, thậm chí là một dấu chấm hết cho cuộc đời.
Có thể bạn vẫn còn ở đó, ở ngay trước mặt tất cả những ai đã và đang yêu thương bạn nhưng dường như nó sẽ trở nên vô nghĩa, hình bóng ấy như đang dần chết đi. Ở xã hội này, không phải chỉ riêng bạn là có thể sống, sống an nhàn và vui vẻ, những người xung quanh, mọi sự vật sự việc đều có vai trò vô cùng quan trọng, chỉ khi đánh mất rồi ta mới hiểu ra kết cục đớn đau thế nào “sống mà như qua đời” chính là vậy đấy.
Khi thế giới đang ngày càng phát triển, sự bùng nổ của công nghệ thông tin, các trang thiết bị máy móc, con người dần thu mình lại, sống trong một thế giới ảo, ít giao tiếp, ít hi sinh và chỉ nghĩ đến việc hưởng thụ, đặc biệt nó diễn ra rất nhiều ở giới trẻ, một lối sống đầy sự tiêu cực. Đó là những điều đáng lưu tâm.
Tôi sẽ chẳng thể ép buộc các bạn làm bất cứ một điều gì và hơn nữa chúng ta đều không có quyền để lựa chọn nơi mà mình sinh ra, màu da mang trên người nhưng ta có quyền làm cho cuộc sống trở nên tốt đẹp hơn, đáng tự hào hơn, ta có quyền tự vẽ nên cho mình một bức tranh cuộc đời sống động, đầy màu sắc, bởi duy nhất một điều nó thuộc về chỉ riêng ta mà thôi.
Ở con đường phía trước sẽ còn rất dài và đôi khi cũng thật mong manh như cánh hoa bồ công anh trước gió. Mọi lo âu bộn bề sẽ chồng chất lên đôi vai gầy nhỏ bé ấy, chỉ cần bạn luôn vững tin luôn cố gắng, hãy dặn lòng mình không bao giờ được bỏ cuộc, dẫu bàn chân có thấm đau vì những mũi gai thì hãy tiếp tục ước mơ thật nhiều.
Hôm nay, ngày mai, rồi mai sau nữa, thời gian vẫn cứ trôi đi như vòng tuần hoàn của nó, không mảy may dừng lại, chúng ta hãy cứ tiếp tục là con ong chăm chỉ hay những chú lính chì dũng cảm, để làm ngát hương thơm cho mạch nguồn dạt dào của cuộc sống. Và rồi dẫu cho có đến lúc phải dừng lại, tan biến vào hư vô vẫn sẽ mỉm cười mãn nguyện mà chẳng tiếc nuối điều chi.
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/du-the-nao-hay-luon-song-mot-cuoc-doi-y-nghia-nw233172.html