Đi về phía ngược lại với tuổi trẻ, mình sẽ gặp được gì?
Ba năm đầu tiên của thời sinh viên ấy, chính là kí ức vô giá mà mình vẫn luôn cố gắng gìn giữ và bảo vệ giữa những tháng ngày tan hoang và mỏi mệt này. Nơi đó, có một cô bé con luôn thức dậy sớm cùng với ông mặt trời, sè sẹ mở cửa rồi nhảy lên yên xe, đạp quanh khắp phố phường bằng một tâm hồn trẻ trung và rộng mở. Nơi đó, có những buổi tối học ôn về muộn, cô bé ấy một mình chênh vênh trước mùi hương hoa sữa nồng nàn bên hiên nhà Tại Chức, nhìn những cặp đôi dập dìu đưa đón nhau mà không thể ngăn cõi lòng mình dấy lên những mong ước và khát khao…
Đó là những ngày tràn ngập ánh sáng, nhiệt tình và sôi nổi. Cả người chỉ độc chiếc ba lô đi học và vài đồng tiền lẻ, cứ thế vô tư nhảy lên xe khách, lần lượt ghé thăm quê nhà của nhau. Cái cảm giác được sục đôi chân trần thật sâu trong lòng cát đen mịn màng, chờ những con sóng hối hả ve vuốt, và rồi là lặng im nghe những lời thì thầm của biển đêm… ôi, sao lại hạnh phúc đến như thế! Bên trên là một bầu trời bao la, bên dưới là cả một mặt biển bát ngát, bản thân thật nhỏ bé nhưng sao vẫn cứ muốn được dang tay ôm trọn cả đất trời. Đó là những tối mấy đứa rủ nhau ra mỏm đá ven sông. Ngồi nhìn làn nước lờ lững trôi dưới ánh trăng bàng bạc, nhìn những lán nhà xiêu vẹo xộc xệch mờ ảo cùng những con người chăm chỉ lặng lẽ đi đặt vó đêm, nghe luỹ tre rì rào xào xạc mà cảm thấy cuộc sống này thật yên ả thanh bình…
Là những ngày hè chói chang vừa mướt mải mồ hôi bên nồi lẩu lèo tèo vài ba miếng thịt mà vẫn cười như nắc nẻ. Là những ngày đông se sắt đứng ăn kem bên xưởng, tận khi lồng ngực lạnh buốt rồi mà vẫn không thấy chán. Là những ngày mưa rét mướt cùng vùi trong chăn ấm, thủ thỉ kể cho nhau nghe đủ mọi thứ chuyện trên đời với những mong chờ háo hức về một tương lai đầy thú vị. Mười năm trước, mình còn chưa biết đến tình yêu là gì. Từ tâm hồn, cho tới trái tim đều trong sáng và hồn nhiên như một dòng suối mát. Mặc cho bạn bè tấp nập người đón kẻ đưa, mình vẫn cười vui một mình một ngựa, với một niềm tin mãnh liệt rằng, trên đời này chắc chắn ở đâu sẽ có một người dành riêng cho mình, và cũng đang chờ đợi mình như mình chờ đợi họ vậy. Để rồi vào một thời điểm định mệnh nào đó, chắc chắn sẽ gặp được nhau mà thôi…Mười năm trước, mình vẫn luôn an yên với cái suy nghĩ non nớt, rằng cái gì đến, sẽ đến! Chỉ cần mình trân trọng nó không chỉ bằng đôi tay, mà còn bằng cả trái tim. Nhiệt thành, và trọn vẹn!
Một cơn gió nhẹ đưa mùi cỏ thơm thoang thoảng, mình mỉm cười, khẽ đứng lên hòa vào trong dòng người tấp nập. Tất cả đã trôi qua rồi… Và có lẽ sẽ chẳng bao giờ quay trở lại. Có nhiều thứ buộc phải mất đi, mới trở thành bất diệt! Chiếc laptop nặng trĩu trên vai khiến mình va nhẹ vào một người, một bóng lưng không thể ngờ đã từng rất quen thuộc trong tiềm thức. Dạ, xin lỗi…Sơ mi màu xám bỏ trong quần, gài cúc tay cẩn thận, người hơi ngoảnh sang, mỉm cười xã giao rồi sau đó là ngẩng cao đầu. Và lướt qua thật khẽ. Có duyên là gì? Chính là trong cả một biển người, vẫn cứ tình cờ mà gặp gỡ. Còn vô duyên là gì? Là đã gặp gỡ, nhưng vẫn chẳng thể nào nhìn thấy được nhau.
Dạ khoan, anh có phải…Mình vô thức gọi lên một tiếng nhỏ xíu. Người dừng lại, hướng ánh nhìn quen mà lạ kia qua mặt mình. Người không nhận ra. Cũng phải thôi, đã lâu quá rồi, lâu đến mức chính bản thân mình cũng không nghĩ sẽ gặp lại người ở cái nơi riêng mà chung như vậy. Mình đã khác xưa rất nhiều, không còn cái vẻ vừa ngây ngô vừa tự ti nữa. Thay vì một con bé luôn cúi đầu trong những chiếc áo phông quần ngố đơn giản, mình đã học được cách ngẩng cao lên, để mặt đối mặt với người, mặt đối mặt với đời. Dạ không có gì ạ, em nhầm người, xin lỗi…Mình cười nhạt, tiếp tục xốc cặp lên vai rồi nhanh chóng bước đi, bỏ lại sau lưng một thềm nhà đầy nắng, cái nắng dịu dàng của mùa thu những năm tháng tuổi trẻ. Có lẽ trái tim của mỗi người chúng ta đều quá mức chật hẹp, đến nỗi chẳng thể chứa thêm dù chỉ là một kỉ niệm vu vơ nào. Và tất nhiên, cũng chẳng thể nhớ thêm một người đã từng quen… cũng như đã từng quên…
Đi về phía ngược lại với tuổi trẻ, mình sẽ gặp được gì? Liệu có được những kỉ niệm quý giá khác của tuổi trưởng thành hay không? Có thể có, mà cũng có thể không. Nhưng dù thế nào đi nữa, thì cuộc đời vẫn cứ lặng lẽ trôi đi. Và chúng ta thì, dù muốn dù không, vẫn cứ phải tiến về phía trước…
Article sourced from GUU.
Original source can be found here: https://guu.vn/di-ve-phia-nguoc-lai-voi-tuoi-tre-CFdA6rQtCo525.html