Chúng ta đều mất đi thứ mình từng may mắn có được
Một đời quá dài, ta không biết mình đã đánh mất đi những gì nếu không cho bản thân cơ hội được nhìn lại. Và cũng quá muộn màng, khi ta kịp nhận ra “À thì ra nó đã không còn thuộc về ta nữa”. Cũng như ngày, chúng ta mất nhau, cả em và anh mới biết, chúng ta đã dành cho nhau tình cảm sâu đậm đến vậy.
Quen biết nhau từ những năm tháng của tuổi đôi mươi, rơi vào lưới tình qua lần đầu tiên gặp gỡ, em biết mình đã nhẫn nại thế nào để cố gắng hiểu về nhau. Sự ngại ngùng trong những cuộc trò chuyện đầu tiên, trong những câu chào hỏi làm quen đầy bối rối. Cái ngày đầu tiên đó, lại hiện lên đẹp đẽ mỗi khi em nghĩ về hai từ “chúng ta”.
Những ngày sau đó, là những ngày khó khăn nhưng không hề buồn chán. Khi hai đứa ở hai thế giới quan khác nhau, nhưng vì tình cảm đong đầy mà luôn cố gắng dành thời gian để hiểu, để thương nhau nhiều hơn trong một thực tại đầy mệt mỏi.
Trái tim cằn cỗi, nhu mì bấy lâu nay của em như được tưới mát, được nuôi dưỡng bởi sự quan tâm, ân cần, tinh tế nơi anh. Mọi câu chuyện nhỏ nhặt, vụn vặt trong những ngày bình thường của hai đứa đã trở nên ý nghĩa biết bao nhiêu vì được thấu hiểu và lắng nghe bởi nhau. Ngày dài không còn lê thê nữa, em trở thành bình minh sau những đêm đen tăm tối của anh, còn anh chính là cuối chiều đẹp đẽ nhất mà em đã luôn chờ đợi.
Khoảng thời gian ấy, em và anh như chìm đắm trong biển tình đầy sóng gió nhưng tự do và phóng khoáng. Nhiều lần, em đã nghĩ rằng mình có thể gạt bỏ đi mọi sự đối lập, mọi sự cảnh giác bấy lâu nay để yêu và được yêu.
Nhưng hạnh phúc nào cũng có thời hạn thôi anh nhỉ? Nỗi đau chính là sự trả giá cho ngày tháng bình yên đã qua. Khóe mắt em đỏ hoen khi radio vang lên giai điệu quen thuộc về bài hát mà anh từng gửi em nghe mỗi tối. Gối em ướt đẫm hơi thở yếu mềm, lồng ngực nhức nhối mỗi khi nghe giọng anh qua chuông báo thức. Nhưng mình chẳng còn lại gì cả, ngoài những mảnh kí ức mỏng manh trong tiềm thức, em chỉ có thể âm thầm dõi theo anh qua những dòng trạng thái đầy nặng nề, buồn bã. Dù ít hay nhiều, chúng ta đều mất mát và tổn thương sau ngần ấy những hiểu lầm và cãi vã, em thấy thương xót cho chính mình và thương cho cả chúng ta.
Suy cho cùng, chúng ta không thể thắng được chính mình, vẫn là cái tôi đã cướp đi những ngọt ngào, ấm áp mà hai đứa từng vun đắp. Khi sự im lặng chiếm lĩnh hai trái tim từng tràn đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ, một cuộc tình cũng đã chết đi trong khoảnh khắc. Không một lời giải thích, không thêm một lời yêu thương, lặng lẽ bước ra khỏi đời nhau như chưa từng gặp gỡ.
Vào những ngày khi trời đã chạng vạng, khi sương đêm còn lạnh buốt trên đôi bờ vai, kỉ niệm nhắc chúng ta rằng, cả anh và em đều đã mất đi thứ mình từng may mắn có được.
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/chung-ta-deu-mat-di-thu-minh-tung-may-man-co-duoc-nw233009.html