Chồng nói tôi chỉ giỏi ăn, ức quá tôi đình công chục ngày cho anh tự xoay sở, đánh vật với con
“Đấy, cô nói cô vất vả thì cô ngồi ăn hết 1 mình đi. Tôi không làm, không ăn là được chứ gì?”.
Anh lúc nào cũng ương bướng, ngang ngược như vậy nên mọi cuộc nói chuyện giữa 2 vợ chồng đều đi vào ngõ cụt vì chưa bao giờ anh chịu hợp tác, lắng nghe. Mệt mỏi nhất là con tôi lười ăn, hay ốm vặt mà chỉ mình tôi chăm, chồng lúc nào cũng có câu cửa miệng:
“Nuôi con là trách nhiệm của phụ nữ. Anh là đàn ông, chăm con sao được”.
Bữa nào tôi cũng phải dỗ con cả tiếng đồng hồ mới đút xong bát bột, quay tới lượt mình thì cơm canh nguội ngắt. Trong khi đấy chồng đã ăn no, vào giường nằm chơi game, mặc vợ ăn thế nào cũng được.
Rồi những hôm con có ốm nằm viện, chồng tôi cũng không hỏi han. Anh vẫn đi sớm về khuya, không hẹn bạn đi nhậu thì lại đá bóng, chơi game. Thi thoảng vợ gọi mới mua được cho con hộp sữa, bịch bỉm vào viện là xong trách nhiệm.
Chồng tôi rất vô tâm, toàn bộ việc nhà đều ỉ lại hết cho vợ. (Ảnh minh họa)
Hôm trước, tôi bế con ra cửa cho ăn. Chị hàng xóm đi qua nhìn hai mẹ con đánh vật mãi không được một thìa, ái ngại bảo:
“Bạn này biếng ăn quá nhỉ. Chẳng bù cho thằng con chị, ăn thun thút, 10 phút hết bát cháo to, chị còn phải hãm không sợ mập quá thừa cân”.
Chồng tôi nằm chơi điện tử trong nhà, nghe thấy thế liền nói vọng ra:
“Chị chăm con khéo thế, chẳng bù vợ em vụng kinh, chỉ giỏi mỗi vai ăn nên nuôi con gầy như dãi khoai, mẹ béo trục béo tròn, nhìn như cái thùng phi di động”.
Chồng nói làm mặt tôi đỏ gay, ngại với chị hàng xóm. Chị ấy biết ý cũng về luôn. Quá ngán ngẩm chồng, tôi đi vào trong bảo:
“Từ mai việc chăm con sẽ là của anh. Anh giỏi thì chăm thằng bé một thời gian xem có tăng cân không. Tôi cũng sẽ chia đôi việc nhà, từ nay tôi không gồng gánh hết phần chồng nữa cho khỏi vất vả. Chẳng việc gì tôi phải chịu khổ một mình mà lại vẫn mang tiếng chỉ giỏi "vai ăn”.
Chồng bảo tôi chỉ giỏi "vai ăn", ức quá tôi đình công chục ngày cho anh tự xoay sở, đánh vật với con. (Ảnh minh họa)
Nói là làm, ngày hôm sau tôi dậy sớm đi chợ, nấu đồ ăn sáng cho con rồi dắt xe đi làm. Chồng tôi ở nhà đánh vật với con, 10h trưa tôi check camera vẫn thấy anh chạy dọc nhà đút bột cho nó, đầu bù tóc rối vừa chăm con vừa than. Chiều tối vợ vừa về đã chạy lại làu bàu:
“Từ mai em chăm con đi. Anh sẽ làm cùng em việc nhà. Chứ chăm nó, anh chịu”.
Tôi cười nhạt đáp lại:
“Thôi, anh đã bảo em vụng, em chỉ giỏi vai ăn, chăm con không lớn thì tốt nhất cứ đổi tay chăm con 1 thời gian xem thế nào. Nếu sau 1 tháng, con tăng cân thật, em sẽ tự nhận mình kém cỏi thực sự. Khi ấy anh trách, anh chê gì em cũng chịu”.
Biết mình sai rồi, chồng tôi đành cắm tăm không nói thêm. 10 ngày sau đó, tôi vẫn để anh đánh vật với con cùng 1 nửa việc nhà đúng như giao kèo, khiến anh khóc dở mếu dở năn nỉ vợ:
“Vợ ơi, anh biết là anh sai rồi. Em chăm con đi, anh sẽ làm hết việc nhà. Nếu không đà này, anh phát rồ mất. Còn công việc của anh nữa,… anh xin vợ đó”.
Để chồng van xin năn nỉ chán chê, tôi mới chấp nhận bỏ qua. Quả nhiên sau lần đó, anh thay đổi, “trưởng thành” hơn vì qua chục ngày chăm con, anh đã hiểu thấu được nỗi vất vả của vợ cũng như biết trân trọng những hi sinh thầm lặng của vợ từ ngày lấy anh.
Article sourced from EVA.
Original source can be found here: https://eva.vn/tam-su/chong-trach-vo-chi-gioi-vai-an-toi-dinh-cong-chuc-ngay-khien-anh-duoc-phen-khiep-via-c391a555308.html