nh minh họa
Chỉ vì cái chuyện, có gì ngon tôi cũng mang sang nhà hàng xóm cho mà không biết giữ lại.
Tuy nhiên, đó chỉ là một chuyện thiết yếu khiến vợ chồng tôi mâu thuẫn. Nhưng phải nói, gia đình tôi ra nông nỗi này cũng là vì, chúng tôi đã có những cãi vã, xích mích, khó chịu với nhau từ lâu.
Nhà chồng tôi vốn là gia đình gia giáo, nên khi lấy anh, tôi chưa bao giờ dám nghĩ, người đàn ông được lớn lên trong môi trường đầy giáo dục và tính nhân văn như vậy lại có thái độ kém cỏi như thế. Anh buông những lời xúc phạm tôi, nói tôi là hạng đàn bà kém cỏi, ngu xuẩn. Tôi thật lòng không còn muốn nghe những lời nói đó từ chồng tôi nữa. Tôi thân làm con dâu cũng không muốn vợ chồng to tiếng, vì sợ bố mẹ nghe thấy lại không hài lòng. Vì trong nhà chồng, trừ chồng tôi ra thì ai cũng đối xử tử tế với tôi, nhẹ nhàng. Đặc biệt là bố chồng, lúc nào ông cũng nhẹ nhàng, cư xử rất đúng mực, không chỉ với tôi mà với cả nhà. Ông là người học cao nên rất nghiêm khắc trong khoản dạy con. Chỉ là chồng tôi che đậy quá tốt, nên dù nếu có chửi tôi rồi thì trước mặt bố mẹ anh, anh vẫn niềm nở, vui vẻ với tôi như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng sau đó khi lên phòng, anh có thể tát tôi không thương tiếc.
Cũng chẳng có chuyện gì. Chỉ là, tôi hay sang nhà mấy chị hàng xóm chơi. Chỉ bởi khi lấy chồng, về nhà chồng lạ lẫm nên muốn có người này người kia trò chuyện. Thế mà chồng tôi biết chuyện bảo: “Mấy bà ấy đàn bà lắm mồm, cô sang đó làm gì rồi đưa chuyện nhà tôi ra ngoài à. Nhà này không có cái kiểu ngồi lê đôi mách. Cô đừng có mà chỉ nghĩ chuyện đi chơi, bà tám. Tôi chúa ghét mấy bà đàn bà như thế”.
Chồng như anh thì chồng làm gì, đàn ông như anh thì đàn ông làm gì. Thà rằng tôi cứ làm đàn bà suốt đời còn hơn… (ảnh minh họa)
Nghe chồng nói, tôi lúc đầu hơi bất ngờ. Vì tôi nào có nói chuyện gì với mấy chị ta. Nhưng chắc, có ai đó cố tình bêu xấu tôi, đồn chuyện này ra ngoài nên làm cho chồng tôi khó chịu. Rồi tôi cũng hạn chế sang hàng xóm. Nhưng hôm nào, nhà có cỗ bàn, có đồ ăn thừa cũng ngon ngon hay hoa quả cúng bái, tôi lại mang sang cho nhà 1-2 chị tôi thân. Tôi nghĩ, tình làng nghĩa xóm làm như vậy có mất gì, tốt nhất là nên như thế thì người ta cũng quý mình. Nhưng chẳng biết vì sao, thấy tôi làm vậy, chồng nổi khùng lên, gọi tôi lên phòng rồi quát: “Này, đã ngu tôi nói cho còn không biết đường. Cô đừng có giả vờ làm người tốt bụng. Nhà tôi không thừa của đổ sang nhà người khác. Cái nhà này không phải hũ gạo từ thiện nhé!”.
Những câu nói của chồng, câu chửi rủa vợ ngu của anh thấm vào da thịt tôi. Tôi thật sự không hiểu nổi những người đàn ông giống như anh. Hay là tại anh quá chán vợ, quá chán nản người vợ này nên anh kiếm cớ để gây sự. Dù tôi không làm gì quá đáng, anh cũng coi tôi không ra gì, cũng tìm cớ mắng chửi tôi. Thật tình, tôi cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
Đau đầu hơn, anh luôn tỏ ra là người ngoan ngoãn trước mặt bố mẹ, điều này làm tôi bị tổn thương vô cùng. Gia đình anh thì quá tử tế với tôi nên tôi không muốn phản kháng, không muốn làm gì có lỗi với gia đình anh cả. Vả lại, tôi còn đang mang bầu, tôi có làm quá thì cũng chẳng được lợi lộc gì. Sao trên đời lại có con người có tính cách lạ lùng như thế. Tức gì vợ, giận gì vợ hay không còn yêu vợ lại cứ tìm cớ chửi bới, đánh đập.
Bây giờ, anh luôn miệng chửi tôi ngu, hơi tí là anh nói tôi ngu si đần độn. Cái gì không hay anh cũng gõ đầu tôi, nói tôi là ‘đàn bà… không qua ngọn cỏ’.
Chồng như anh thì chồng làm gì, đàn ông như anh thì đàn ông làm gì. Thà rằng tôi cứ làm đàn bà suốt đời còn hơn…