Chỉ mong trộm vào nhà để vợ "tự nhiên" lao thẳng vào vòng tay tôi
ảnh minh họa
Tôi và Thu kết hôn đã 7 năm và có một con trai 2 tuổi. Chúng tôi gặp nhau khi tuổi tôi không còn trẻ, còn Thu mới ngoài 20. Tuy nhiên, cả hai nhìn thấy những tố chất bên trong con người nhau, biết có thể chung sống lâu dài nên đôi bên tình nguyện gắn bó.
Đám cưới giản dị của tôi và em diễn ra trong sự chúc phúc của bạn bè và đôi bên bố mẹ. Sau 4 năm chậm chạp, cuối cùng kết quả tình yêu của chúng tôi cũng chào đời, càng thắt chặt tình cảm vợ chồng. Tuy nhiên, hai vợ chồng cũng có không ít m.âu th.uẫn.
Tính Thu nhạy cảm và có phần trẻ con nên dễ bị tổn thương. Còn tôi bộc trực, nhiều khi vô tư trong lời ăn tiếng nói nên dễ làm vợ giận. Thu hiền lành giản dị, một mực yêu chồng và thầm lặng vun vén cho gia đình. Tôi rất cảm kích những đức tính ấy của vợ, duy chỉ có tính dễ giận hờn của em làm tôi nhiều lúc mệt mỏi.
Mỗi lần hai vợ chồng "chiến tranh lạnh", Thu hay sử dụng chiêu "cấm vận chồng". Thế nên tôi rất sợ mỗi khi hai vợ chồng chuẩn bị to tiếng. Thường mỗi khi "ngòi nổ chiến tranh" sắp xảy ra, tôi là người đấu dịu trước. Bản thân không muốn sau đó không khí gia đình nặng nề, vợ chồng lầm lũi đi ra đi vào như chiếc bóng, chuyện ái ân lạnh tanh cả tuần trời.
Tôi lại có ham muốn cao, hai ngày không "làm chu.yện ấ.y" một lần là hiệu quả công việc có phần trễ nải, sinh hoạt cá nhân trở nên kém vui tươi. Còn vợ lại thuộc tuýp người "có cũng được không có cũng chẳng sao". Bản thân ý thức được nếu không khi gia đình lục đục chỉ có mình thiệt, nên đành cố gồng cố rướn để giữ hòa khí lâu nhất có thể.
Nhưng Thu nhiều khi không biết điều, đành hanh bắt nạt chồng làm tôi khổ sở mệt mỏi vô cùng. Bản tính tôi dễ chiều lòng vợ và xuề xòa trong cuộc sống, nhưng khi chạm ngưỡng cũng dễ buông xuôi, bất cần.
Lần ấy hai vợ chồng giận nhau đã cả tuần trời. Tôi tự đối thoại với bản thân, biết mình không sai nên không dễ nhún nhường trước. Còn Thu lâu nay quen thói được chồng đón lõng cảm xúc, thế nên ỷ lại đợi tôi xuống nước. Vậy là không khí gia đình căng như dây đàn.
Thú thực, nhìn vợ lượn lờ trước mắt với vẻ trẻ trung, tràn đầy sức sống, tôi đã "nóng nảy" lắm rồi nhưng nếu chỉ vì "ham muốn tầm thường" mà làm hòa thì hèn quá. Vì thế, tôi vẫn cố gắng chịu đựng. Ban ngày hai vợ chồng đi làm không sao, nhưng buổi tối về việc anh anh làm, việc tôi tôi tính nên tôi càng bứt rứt. Cuối cùng tôi ôm gối ra phòng khách ngủ một mình.
Ảnh minh họa
Đương nhiên vợ không thể thương lượng với tôi thời điểm nhạy cảm này, nên ôm con nhỏ nằm trong phòng ngủ. Đêm ấy tôi trằn trọc lăn qua lăn lại. Hình như cả hai đã chạm ngưỡng tổn thương nhau nên đêm khuya tĩnh mịch, tôi nghe tiếng vợ thút thít khóc. Cảm thấy lòng mình chùng xuống, thương vợ và tự trách mình nhiều hơn, tuy nhiên tôi cố tìm lý do xuống nước với vợ mà chưa được.
Bỗng nhiên có tiếng bà béo hàng xóm thất thanh kêu cứu "bớ làng nước ơi, có trộm". Rồi tiếng giằng co, tiếng người đuổi nhau thình thịch làm huyên náo cả con phố nhỏ. Về đêm nên những âm thanh ấy dội vào nghe rõ mồn một.
Vợ tôi nhát chết, từ phòng ngủ chạy ra ôm chầm lấy tôi, thở dốc: "Anh ơi em sợ quá.". Tôi từ ngỡ ngàng chuyển qua thích thú. Cơ hội mười mươi là đây chứ đâu. Thế là tôi dang rộng vòng tay ôm vợ vào lòng. Chúng tôi đã có một đêm tuyệt vời bên nhau. Đương nhiên sáng hôm sau, vợ chồng lại quấn quýt "như chưa từng có cuộc chia ly".
Nhưng tuần trước, vợ tôi lại giận lẫy, chiến tranh lạnh vì lý do giời ơi đất hỡi. Đã 5 ngày tôi phải ngủ một mình. Lần này tôi cũng buồn bực, bức xúc lắm. Tôi lại nằm ao ước có thằng trộm nào đột nhập để vợ tôi lấy lý do "tự nhiên" lao thẳng vào vòng tay tôi.
Article sourced from XALUAN.
Original source can be found here: http://xaluan.com/modules.php?name=News&file=article&sid=2542663