Chỉ mong chồng con gái sau này bằng nửa chồng của người lao công kia…
Những ngày cuối tháng, khi có dịp lên trường họp phụ huynh cho cô cháu gái đang tuổi ăn tuổi học. Ngồi chờ cháu ở hành lang và nói chuyện với giáo viên của cháu. Cô giáo nhỏ người và xinh xắn ấy bỗng chỉ tôi thấy một đôi vợ chồng lao công đang quét lá trong sân trường.
Cô bảo: “Chị thấy hai vợ chồng cô lao công kia không? Sáng nào cũng cặm cụi như vậy đó. Vợ làm việc theo biên chế trong trường, còn chồng thì làm bảo vệ gần đây. Thế mà 7h sáng nào cũng vậy, sau ca làm đêm là chú ấy lại chạy ra phụ vợ, không thiếu một buổi nào. Trong trường có thầy cô nào muốn dọn dẹp nhà hay cần việc, hai vợ chồng cô ấy chẳng bao giờ từ chối mà cũng chẳng bao giờ thấy vợ phải đi một mình. Cô nhìn hai người làm xong là sẽ đi chợ cùng nhau, về nấu ăn cùng nhau đấy… Người ta cưới nhau gần 30 năm rồi còn vậy”. Cô giáo buông một tiếng thở dài nhẹ nhàng rồi tiếp: “Tôi ước gì sau này con gái mình, lấy một người chồng tốt bằng nửa chú ấy thôi…”
Tôi ngạc nhiên lắm, và rồi đưa mắt nhìn mãi đôi vợ chồng nói trẻ cũng chẳng còn quá trẻ kia. Họ vừa quét vừa hăng hái trò chuyện. Họ nói gì tôi không nghe rõ, nhưng trông họ tôi cũng thực sự đồng ý với cô giáo kia, họ hạnh phúc.
Có thứ hạnh phúc giản dị hằng ngày nhưng lại làm người xem cảm thấy ghen tị… (Ảnh minh họa)
Tôi vẫn suy nghĩ câu nói cuối cùng của cô giáo, rằng chỉ ước con gái mình lấy được người chồng bằng nửa chồng của người lao công kia. Rồi tôi tự hỏi, phải chăng theo thời gian, tiêu chuẩn về tình yêu của người ta bị hạ thấp xuống hay là khi đó, những điều hào nhoáng bóng bẩy của thời thanh xuân đi qua, họ mới biết được mình thực sự cần gì ở tình yêu của cuộc đời?
Khi còn trẻ, chúng ra chọn yêu một người ít nhiều bị chi phối bởi cảm tính. Vì người đó đẹp trai xinh gái, gia cảnh cũng môn đăng hộ đối, vì giọng hát hay tiếng cười, vì những mộng tưởng đẹp đẽ và cao sang mà người đó vẽ ra cho ta… mà đôi khi, quên mất việc cảm nhận sự chân thành và tốt bụng bằng trái tim.
Khi còn trẻ, chúng ta thường nghĩ hạnh phúc nằm ở việc “nở mày nở mặt” với người ta, được khen, được chiều chuộng, được cảm thấy mình là trung tâm của sự chú ý… Ta lúc đó, có lẽ quá nông nổi và chiều theo những cảm xúc vô căn cứ của bản thân. Để rồi ta lựa chọn ai đó không phải vì cảm giác an toàn, an yên mà một người mang lại mà là sự hãnh diện đầy hư ảo.
Khi còn trẻ, ta cứ nghĩ tuổi trẻ là kéo dài mãi mãi rồi quên đi việc lo lắng cho mai sau. Ta ngỡ rằng tình yêu cũng đẹp mãi như hồi hai người còn đang dò dẫm cảm xúc của nhau, như yêu nhau mới chỉ là lần đầu mà quên rằng chúng ta còn có hôn nhân, rồi những năm tháng dài dặc sống chung với một người khác họ. Để rồi ta chưa từng nỗ lực cố gắng trở thành một con người tốt hơn, gọt đi những góc cạnh của bản thân để mang lại hạnh phúc cho người kia, biết cho đi chứ không chỉ đơn thuần chìa tay thản nhiên đón nhận…
Để rồi sau này, chúng ta rồi cũng có ngày thoát ra khỏi những mộng tưởng cao xa, mới thấy những hào quang ở thời trẻ, thật là lừa người biết bao. Chúng ta không đơn thuần là cần tình yêu, mà là cần một người bạn đời thật sự.
Những năm tháng tuổi trẻ, ta chọn yêu hết mình nhưng đôi khi lại bị lu mờ bởi những hào nhoáng bề ngoài…
Tôi đã nghe bao nhiêu câu chuyện “vỡ mộng” sau hôn nhân. Rằng người chồng đã hết sạch những cử chỉ hay lời nói lãng mạn, galant và thay vào đó là người vô tâm, vô trách nhiệm, không hề chung tay giúp vợ trong việc chăm sóc con cái và tổ ấm của mình. Rồi có những cô vợ, xinh đẹp và nói chuyện thật hay nhưng rồi đểnh đoảng, việc nhà không thạo, nấu ăn không rành…
Tình yêu khi đó, sẽ không bao giờ đủ mạnh mẽ để chịu đựng những vùi dập của cuộc sống hằng ngày. Khi đó, tôi nghĩ, chúng ta nên dừng đổ lỗi cho hoàn cảnh vì những đổ vỡ của mình mà nên dừng lại, nhìn vào sự lựa chọn của chính bản thân. Do chính bạn lựa chọn bạn đời và cũng chính bạn, lựa chọn con người mà bạn trở thành ngày hôm nay.
Chúng ta nghe người đời nói rất nhiều về tình yêu, từ phim ảnh tới thơ văn và những câu chuyện tình đẹp như mơ ngoài đời. Ấy thế mà, tôi cá là chúng ta vẫn có thể lặng người trước những hình ảnh vô cùng đơn giản giống như đôi vợ chồng của cô lao công kia. Tình yêu, thật ra có phức tạp và xa xôi quá đâu.
Nghĩ thêm, có lẽ khi có con gái như cô giáo kia, khi trải qua cuộc sống gia đình đầy thăng trầm… tôi sẽ yêu quý và ao ước thứ tình yêu đơn giản như hình ảnh tôi thấy đó. Không cần những nụ hôn say mê hay những cái nắm tay thật chặt giữa chốn đông người, mà đơn giản là đi đâu hay làm gì cũng có vợ có chồng, nói với nhau những câu chuyện nhỏ nhặt ngày qua ngày mà chẳng biết chán, rồi sau giờ làm cùng nhau đi chợ, về nhà nấu ăn…
Điều hạnh phúc nhất của đời người, là tìm thấy một người cùng ta trải hết thăng trầm cuộc sống, nắm tay nhau cùng già đi… (Ảnh minh họa)
Article sourced from VIETGIAITRI.
Original source can be found here: http://www.vietgiaitri.com/chuyen-yeu/tam-su/2017/04/chi-mong-chong-con-gai-sau-nay-bang-nua-chong-cua-nguoi-lao-cong-kia/