Càng trải qua nhiều, con người ta sẽ càng cứng cỏi mà sao tôi lại chật vật đến vậy?
...
Tôi trước đây chưa từng tắt điện thoại, chưa từng cảm nhận rõ rệt cái khoảng trống trong lòng mình đến thế. Tôi bắt đầu nghe lại những bản nhạc buồn vì bây giờ tôi chỉ còn lại một mình nên tôi tự cho phép mình được khóc... phải chăng là tôi đang khóc vì những lời nhạc buồn quá thôi. Tôi.. đi lại những con đường cũ, lật lại những kí ức cũ, ngồi lại những quán cũ... tôi thinh lặng, không còn lướt điện thoại, không nói chuyện với bất kì ai, những ly nước khi tôi rời đi vẫn còn cứ đầy.. Tôi muốn gởi lại những kí ức ở những nơi nó được sinh ra, nhưng rồi chỉ có thể cất ngược nó lại thành những kí ức cũ trong ngăn tim mình. Đã có quá nhiều điều mà chúng ta không tự mình chèo lái, tất cả là sự trêu đùa hay sắp xếp của cuộc sống; lúc người cần ta, ta cần tựdo; lúc lòng ta chơi vơi muốn giữ lấy tay người thì đã không còn giữ được nữa. Đóng hết tất cả mọi thứ vào một chiếc hộp nhỏ sao lại khó để vừa vặn đến vậy?
Chẳng phải càng trải qua nhiều, con người ta sẽ càng cứng cỏi hay sao tôi lại chật vật đến vậy?
Mình chia tay đi anh, mọi thứ đã quá muộn rồi...
Mình chia tay đi em, mọi thứ đã quá muộn rồi...
MÌnh yêu thuương nhau không đủ vì cứ ích kỉ cất lại sợ rằng sẽ cho đi nhiều hơn nhận, nhưng cãi nhau thì đủ rồi, tổn thương nhau bằng lời nói cũng đủ rồi! Có người nói với tôi rằng lời nói dẫu có nói ra vẫn có thể thu lại được, chỉ có hành động là không thể; nhưng ai thu lại được những thương tổn đó?
Tôi bắt đầu quen với vị của một ly cà phê mỗi sáng thay vì câu hỏi " sáng nay ăn gì anh nhỉ?". Không cần phải đau đầu suy nghĩ mỗi sáng nữa, chỉ có một vị quen thuộc, chỉ mong trong lòng bình yên... Em mệt rồi, nếu đã lựa chọn từ bỏ cũng đừng bắt em phải mạnh mẽ thêm nữa...
Article sourced from GUU.
Original source can be found here: https://guu.vn/myguu/goaway/em-met-roi-neu-da-lua-chon-tu-bo-cung-dung-bat-em-phai-manh-me-them-nua-KsHEFXxh7uKFo.html