Cả em và anh đều ám ảnh vì người yêu cũ
Ảnh minh họa
Em và anh yêu nhau vì vậy chúng em quyết định chia tay. Chắc mọi người thấy nực cười và khó hiểu lắm phải không? Vì sao yêu nhau mà lại chia tay nhau? Nhiều lúc em cũng còn thấy khó hiểu nữa mà.
Em gặp anh tình cờ trong một lần đi làm từ thiện ở một bệnh viện. Em là tình nguyện viên còn anh là cộng tác viên của câu lạc bộ thiện nguyện. Ban đầu em chẳng thèm để ý đến anh, vì anh có vẻ lớn tuổi, ngoại hình cũng không phải là mẫu người em thích. Với cả lúc đó em đang có một chút vấn đề về nhan sắc, mặt em bị dị ứng nên nổi mụn. Vì thế em hơi tự ti và không muốn tiếp xúc gần với ai cả.
Suốt buổi đó em chỉ chăm chú làm việc, cố tìm việc để làm cho mình bận rộn. Còn anh thì ngồi chơi, thỉnh thoảng còn chọc gái ( mấy chị trong câu lạc bộ í). Em cũng chẳng thèm bận tâm, chỉ cố làm cho đúng bổn phận của mình. Buổi từ thiện diễn ra khá suôn sẻ. Xong việc cả câu lạc bộ về nhà ăn cơm. Vô tình anh và em ngồi cạnh nhau. Anh gắp thức ăn cho em. Em hơi ngượng ngùng còn anh thì rất tự nhiên. Tự nhiên một cách lạ lùng!
Chẳng hiểu sao anh có nick fb em. Cả hai kết bạn rồi nói chuyện bình thường như hai anh em. Lâu dần cũng trở nên thân thiết, tâm sự đủ điều. Lạ một điều là qua cách anh cư xử và nói chuyện thì thấy anh cũng có vẻ thích em, nhưng anh chưa bao giờ ngỏ ý tình cảm gì với em cả. Cả hai vẫn thường đi chơi với nhau, vẫn quan tâm nhau hàng ngày đều đặn như một chu kì. Rồi đến một ngày anh không pm em nữa. Tự dưng em thấy trong lòng trống trải, khó chịu vô cùng. Có lẽ em đã thích anh. Nhiều lúc muốn pm trước cho anh nhưng niềm kiêu hãnh của người con gái lại ngăn cản em lại. Em đành ngậm ngùi chờ anh pm trước. Bốn ngày trôi qua không nhắn tin không nói chuyện. Nỗi nhớ anh dâng cao đến nỗi em phải gạt bỏ lòng tự trọng để nhắn tin cho anh. Anh hẹn em đi chơi. Và kể từ hôm đó hai đứa chính thức hẹn hò với nhau dù không ai ngỏ lời yêu cả. Anh 26 tuổi, có công việc ổn định, là con trai duy nhất trong nhà, nhà anh thuộc loại khá giả. Em 20 tuổi, sinh viên năm nhất, một cô gái cũng có chút nhan sắc, gia đình cũng thuộc loại khá giả.
Yêu anh, em xác định anh là người cuối cùng cũng là người em quyết định sẽ lấy làm chồng. Bởi ở bên anh em thấy bình yên và hạnh phúc. Anh không chê những nốt mụn của em, trái lại còn yêu thương chúng, anh không ngại trao những nụ hôn lên những cái mụn đó. Theo cách anh nói thì anh hôn lên nó cho nó mau xẹp, mau biến mất để người yêu của anh được tự tin trở lại. Anh luôn quan tâm đến sức khỏe của em, luôn bắt em phải ăn nhiều và luôn luôn chở em đi ăn vì người em rất gầy. Anh còn lạnh lùng tuyên bố nếu em không chịu ăn, không chịu béo anh sẽ bỏ em. Cứ mỗi lần như thế em lại càng thương anh. Mỗi lần em giận dỗi vô cớ anh chẳng quát mắng hay bỏ mặc. Anh chỉ tiến tới sát người và ôm em vào lòng, ôm thật chặt và thủ thỉ vào tai em : ” Được rồi. Anh xin lỗi”.
Yêu nhau thắm thiết nhưng em và anh chưa bao giờ đi quá giới hạn. Nhiều lúc anh cũng ham muốn nhưng em biết anh kiềm chế lắm. Thấy càng thương. Anh luôn nói là ” Mình mãi như vậy em nhé!” và nói chờ em học xong rồi mình cưới nhau. Em luôn tin và hi vọng như vậy vì anh là người em yêu thương nhất.
Cứ tưởng hai đứa sẽ đi cùng nhau đến cuối đời. Nhưng cuộc đời nó tơi bời hơn cuộc sống, nó phức tạp và rắc rối vô cùng. Suốt thời gian yêu nhau em chưa bao giờ hỏi về người yêu cũ của anh dù biết anh cũng đã qua tay vài ba người. Quá khứ thì nên cho nó qua đi, không nên nhắc lại làm gì, như vậy chỉ làm anh và em thêm khó xử thôi. Ai ngờ đâu. Chính cái quá khứ đó đã phá tan hạnh phúc tưởng chừng trọn vẹn của em. Sau bao năm đi lấy chồng, chị người yêu cũ quay lại nói chuyện tâm sự với anh. Chị ấy nói cuộc sống hôn nhân gặp nhiều khó khăn không được như ý muốn. Rồi nói hối hận về quá khứ, nói rằng chị ấy dù đã lấy chồng nhưng vẫn luôn âm thầm quan tâm anh. Chị ấy tâm sự với người yêu của em rằng chị ấy đang làm thủ tục li hôn và muốn làm một bà mẹ đơn thân. Chẳng biết chị ấy có muốn nối lại tình xưa với anh hay không nhưng nghe bảo muốn có một đứa con với anh. Nực cười thật. Chị ấy muốn có con với người yêu của em dù chị ta đã có chồng và một con trai.
Sở dĩ em biết chuyện này là do anh nói. Anh là người trung thực, anh không muốn giấu diếm em chuyện gì, anh không muốn có lỗi với em. Anh còn gửi cả tin nhắn của chị ấy gửi cho anh cho em đọc. Rồi cũng từ chuyện này, tình cảm hai đứa nhạt dần. Em luôn cảm thấy anh có nỗi buồn muốn che giấu. Nhiều lần em gặng hỏi nhưng anh không nói. Mỗi lần như vậy anh chỉ nhìn lên trời và nói không có chuyện gì đâu bằng một nụ cười trừ.
Chuyện gì đến rồi nó cũng đến. Hai đứa quyết định nói chuyện thẳng thắn với nhau. Anh bày tỏ hết nỗi lòng của mình và em suýt ngất vì bị sốc. Thật không ngờ từ trước đến giờ, anh vẫn chưa quên được người yêu cũ.
– Anh xin lỗi em.
– Vì chuyện gì cơ chứ? Anh làm gì có lỗi với em à?
– Em hiểu không. Trên đời này chỉ có một người để yêu nhất.
– Ý anh là sao? Em không phải là người anh yêu nhất ư?
– Anh xin lỗi. Từ lúc chia tay cô ấy anh không yêu được ai nữa. Không phải anh không có ai yêu mà là anh không muốn yêu ai cả. Rồi anh gặp được em. Người con gái nhỏ nhắn, hiền lành, dễ thương. Anh đã phải lòng nụ cười của em. Anh cứ tưởng mình sẽ mở lòng được để đón nhận tình cảm của em nhưng anh sai rồi. Anh không thể. Mỗi lần đi bên em anh lại nhớ về cô ấy. Anh yêu em nhưng anh yêu cô ấy hơn. Em là người anh yêu nhưng không phải là người anh yêu nhất.
– … ( sốc)
– Trên đời này chắc chỉ có mình anh như thế. Chắc anh bị điên rồi. Anh còn không biết được tương lai của mình nữa. Anh nghĩ rằng anh sẽ không lấy vợ được. Anh yêu em vì vậy anh nghĩ mình nên để em ra đi. Anh không muốn em chịu khổ.
– Tại sao lại vì một người đàn bà mà đối xử với em như thế. Tại sao anh lại hủy hoại tương lai của mình như vậy.
-…. A không biết nữa. Anh bị điên rồi.huhu
– Rồi sao? Anh định không yêu ai hết, không lấy vợ suốt đời sao. À không. Hay anh định chờ chị ta li hôn rồi hai người đến với nhau?
– Dễ gì em. Còn gia đình còn xã hội nữa. Chắc anh không thể làm vậy.
– Người nguyên vẹn anh không ưa. Anh lại ưa đồ cũ.
– Em nói đúng. Em nói không sai gì cả. Anh có thể giả vờ yêu thương nồng thắm với em để hại đời em. Anh làm thế vẫn được. Nhưng vì anh yêu em. A không muốn hủy hoại tương lai của em. Không muốn chỉ vì khoái cảm của mình mà liên lụy em. Anh có tình cảm với em mà. Có yêu thương quan tâm em nữa. Nhưng vì tình yêu đầu quá sâu đậm nên anh bị ám ảnh, anh không gạt bỏ được. Anh xin lỗi. Vì yêu chúng ta nên chia tay. Như vậy sẽ tốt hơn cho em.
– …
Cú sốc quá lớn đến giờ em vẫn còn bàng hoàng mỗi khi nghĩ lại. Chúng em chia tay như thế đó. Lí do là vì yêu nhau, yêu nhau nên chia tay nhau. Bây giờ dù đã chia tay nhưng bọn em vẫn còn đi chơi với nhau. Anh thỉnh thoảng còn ôm và hôn em như còn yêu nhau. Em thấy rất khó xử. Em vẫn muốn đi chơi với anh nhưng rất sợ, sợ cứ như vậy thì em sẽ mãi không đến được với người khác nữa. Sợ rằng em sau này rồi sẽ giống anh, bị ám ảnh bởi tình yêu cũ.
Mọi người cho em xin chút góp ý ạ.