Cảm ơn mùa thu nhiều lắm, bởi chỉ có đi giữa mùa thu ta mới tìm được sự bình yên vốn có của tâm hồn.
Sáng mùa thu, bỗng nghe lòng bình yên đến lạ. Bao muộn phiền của quá khứ, bao nỗi nhọc nhằn, mỏi mệt của cuộc sống bon chen nơi đô hội phù hoa dường như đều tan biến đi đâu hết. Chỉ một chút gió heo may vừa vờn qua mái tóc hình như cũng khiến ta yêu hơn cuộc sống này. Gió nhẹ thôi, hây hẩy dạo qua khiến vài sợi tóc mai bay bay khe khẽ, ấy vậy mà lại đủ sức mang tới cho lòng người thứ cảm xúc khó đạt được nhất, đó là sự bình yên.
Hơi ngạc nhiên khi sân nhà, ngoài ngõ đều có chung cái vẻ ươn ướt. Chắc hẳn đêm qua vừa có một cơn mưa thu ngang qua lén lút đây mà! Hay là ông trời đang yêu nên mới mưa nắng thất thường như thế? Ta bật cười với suy nghĩ của chính mình và ngước mắt lên trời nhìn theo một vài cánh chim đang mải mê bay lượn.
Ta vẫn thích ngắm nhìn những cơn mưa mùa thu lắm. Mưa thu đến nhẹ nhàng, thanh thản và ra đi một cách rất tự nhiên. Mưa thu không ồn ào, xối xả như mưa mùa hạ, cũng không phải là kiểu mưa phùn, mưa bụi của mùa xuân. Mưa mùa thu đến bất chợt nhưng lại rất hiền lành. Có khi còn chưa kịp làm cho ai kia ướt áo thì đã vội vã ra đi. Người ta vẫn thường ghét những cơn mưa xuân lê thê và ướt át, ghét những trận mưa mùa đông rả rích và lạnh đến tê người, nhưng có mấy ai bảo rằng họ ghét mưa mùa thu đâu nhỉ. Ghét sao được những cơn mưa thu vừa dịu dàng lại vừa thanh mát, cũng giống như mùa.
Mưa mùa thu nhẹ nhàng, thanh mát (Ảnh minh họa)
Không dai dẳng, không rả rích để khiến người ta cũng cảm thấy tâm hồn mình sũng nước theo, những cơn mưa mùa thu chỉ vừa đủ để xoa dịu cái hanh hao của những đợt gió heo may đầu mùa khô khốc. Mưa thu nhẹ hạt, không quá dày và cũng không quá nhiều. Mưa thu làm lắng đi những ngột ngạt của bụi đường, khói xe, trả lại cho phố phường cái vẻ mát mẻ, trong lành vốn có. Mưa thu khiến người ta thảnh thơi hơn để nhận ra được cuộc đời này còn có nhiều điều đẹp lắm. Và hôm nay, mưa lại nhắc ta hoài niệm về một vài điều đã xa… Mùa thu năm ngoái, cũng dưới một cơn mưa có kẻ đã ôm ta rất chặt trong lòng…
Ta giữ chặt trong tay tách capuchino vẫn còn nóng hổi, tựa đầu vào khung cửa và hướng tầm mắt thật xa, thật cao. Bầu trời rộng lớn quá, ta ước gì mình cũng có một đôi cánh để bay lên kia đùa giỡn với những đám mây trắng tinh đang lơ lửng như vẫy chào. Ngày xưa ta cũng từng nói điều này với một người, kết quả là người ấy đã hì hụi ngồi tô tô, dán dán cả một con diều giấy, để rồi thả mãi nó mới chịu bay, khi đã lên cao được rồi thì đột nhiên nó đứt dây và bay đi mất. Ta lại nhoẻn miệng cười, thấy bản thân mình sao mà… ác quá. Sao ngày ấy ta không ước những điều giản đơn thôi, chẳng hạn như ước được ăn kem, ăn ốc hoặc đi bơi thuyền…, ta lại ấp ủ ước mơ bay tít lên trời cao kia để cho người ta phải một phen vất vả. Nhớ lại những chuỗi kỷ niệm của ngày ấy, lần đầu tiên ta cảm thấy lòng mình thanh thản. Ít ra thì bây giờ ta đã có thể mỉm cưới với những thứ thuộc về dĩ vãng kia.
Ngày đó anh cũng làm cho em một con diều giống thế (Ảnh minh họa)
Ta lại thả hồn mình theo cơn gió hiu hiu. Mùa thu đẹp quá! Những chiếc lá cứ vẫy vẫy như đang hòa cùng cơn gió reo vui lên những khúc nhạc thân thương. Khi khúc nhạc đến đoạn cao trào, gió đột nhiên mạnh hơn, lá vàng trên cây đua nhau chao liệng, dường như chúng đang muốn thi xem lá nào sẽ bay được lâu, bay được xa hơn. Ta chỉ đứng nhìn từ xa, nhưng cũng thấy lòng mình vui vui lạ. Hương hoa sữa thoang thoảng lại càng khiến tâm hồn ta thư thái, ta cảm thấy mùa thu sao mà quá đỗi bình yên.
Giữa thành phố phồn hoa này giờ chỉ còn một mình ta lẻ bóng. Nhưng ta không cảm thấy cô đơn đâu, vì ta đã có mùa thu làm bạn đồng hành. Ta tự hào lắm, bởi ngay cả khi đang sống trong một nơi xô bồ, bon chen, chật hẹp, nhưng ta vẫn không hề cảm thấy chút ngột ngạt, bí bách nào trong tâm hồn. Ta cảm ơn mùa thu nhiều lắm, chỉ có đi giữa mùa thu thì lòng ta mới tìm thấy được sự bình yên.
Ta suy nghĩ về cuộc đời, về con người với một thái độ thương yêu và đầy trân trọng. Ta cũng hoài niệm về những điều mang tên “dĩ vãng”, nhưng đã chẳng còn cảm thấy buồn hay nuối tiếc nữa rồi. Bất chợt khuôn mặt của người ấy lại vừa vụt ngang qua trí óc. Hình như ta có nghe lòng hơi gợn gợn, nhưng chút sóng nhỏ ấy lại nhanh chóng lan tỏa để hòa mình vào với cái trong veo, tĩnh lặng của mặt nước hồ thu.
Phong Lan - Source: Eva