Em và anh ấy là bạn học thời phổ thông, là mối tình đầu rất đẹp, kéo dài đến khi tốt nghiệp đại học. Sau đó, em du học tự túc, một năm sau anh cũng được học bổng du học. Chúng em tìm lại nhau ở nước ngoài, tình cảm vẫn nồng nàn. Cuối năm 2009, hai đứa về Việt Nam làm đám hỏi.
ảnh minh họa
Ba mẹ em không hài lòng lắm vì muốn em phải học xong trước khi lấy chồng, nhưng chúng em vẫn đến với nhau. Tháng 9/2010, em có thai khi đang học năm cuối, dù chưa cưới và cuộc sống chỉ dựa vào tiền học bổng ít ỏi của anh. Sau nhiều trăn trở, em quyết định giữ lại đứa con và tiếp tục đi học. Em sinh con, ba mẹ em sang Mỹ sống chung với vợ chồng em để chăm cháu. Tốt nghiệp, em có việc làm ngay, cứ tưởng từ đây cuộc sống sẽ yên ổn, không ngờ bất hòa giữa ba mẹ và chồng em ngày càng lớn. Tính anh khó chịu, hơi cộc, lúc mới sống với nhau, em cũng phải mất nhiều thời gian mới hòa hợp được. Hai bên đã vài lần cãi nhau lớn tiếng, sau đó anh có xin lỗi, nhưng ba mẹ em vẫn xác định là không thể ở chung được. Bên tình, bên hiếu em không biết tính thế nào. Em mới mua nhà nên không thể dọn ra ngoài ở vì kinh tế không cho phép, cũng không thể để ba mẹ dọn đi vì chưa quen với xứ người. Em dự tính để chồng em ra thuê nơi khác ở tạm, mỗi ngày mẹ con em đến với anh nhưng cũng không làm được vì không muốn vợ một nơi, chồng một nẻo. Hiện cả nhà vẫn sống chung nhưng không khí lặng lẽ, nặng nề, không ai nói chuyện với ai. Ba mẹ em muốn em chia tay với anh; anh thì dằn vặt em, nhà mình mà anh cứ phải sống như người ở trọ. Em thật sự mệt mỏi, bế tắc...