Bắt người khác chờ đợi thực sự rất tàn nhẫn
Trời đã dần chiều rồi sao, em chả muốn bước vội về nhà như mọi ngày. Em lẳng lặng tìm một chiếc ghế đá có thể nhìn thấy được dòng người hối hả qua lại giữa cái thành phố rộng lớn này. Rồi một mình miên man đắm chìm vào suy nghĩ “Có thật sự chờ đợi là ngu ngốc không?”. Hôm nay em nhớ anh, thật sự em rất nhớ anh.
Đèn đường đã được bật sáng lên rồi đó anh. Em vẫn còn ngồi đó và lòng đang nghĩ về anh. Em thật sự rất muốn biết cảm xúc của anh, em muốn biết ngay lúc này anh có đang nghĩ đến em? Tiếng xe chạy, tiếng còi xe inh ỏi, tiếng chân người vội vàng bước bộ, tiếng nói chuyện người với người lao xao. Thế sao lòng em giờ đây yên ắng và đau thắt đến lạ. Em đã đợi chờ anh rất lâu, cứ ngỡ ngày hôm đó gặp lại thì em sẽ được ở bên anh rồi. Nào ngờ sau cái hôn vội trên má lại tiếp tục là khoảng thời gian em phải đợi anh.
Hạnh phúc đối với em sao mong manh quá. “Đợi anh 10 ngày nữa em nhé”. Vậy sau 10 ngày đó em có thật được gặp lại anh hay chưa? Anh biết không, một lời hứa vội có thể thổi bùng lên ngọn lửa đang dần lụi nhưng cũng giống như cơn mưa mùa hè, mát lạnh tức thời nhưng đi qua rồi chỉ để lại sự chơi vơi. Mấy ai dám bước qua khi vẫn cứ tồn tại lời hứa hẹn ngày cũ? Mấy ai dám đặt dấu chấm hết cho sự vô vọng của mình khi chưa có lời cuối từ người kia? Vậy nên, bắt người khác chờ đợi thực sự rất tàn nhẫn.
Em vội vàng lấy điện thoại ra. Em muốn gọi cho anh, em muốn được nghe giọng nói của anh. Sao tự dưng tim đau thế này, sống mũi em lại cay, khóe mắt em ngấn lệ tự bao giờ. Đã có số di động của anh đâu mà gọi. Quen nhau từng ấy thời gian, nhưng anh chưa bao giờ hỏi hay gọi qua số di động cá nhân của em một lần nào. Những tin nhắn nhớ nhung, hứa hẹn, những lần giận dỗi cũng chỉ qua tin nhắn trên mạng mà thôi. Vậy nếu một ngày em không còn online được, anh sẽ liên lạc với em bằng cách nào? Anh có hối hả, lo lắng để tìm được em không?
Em gạt đi dòng nước mắt đang chảy trên gò má. Cứ nhập rồi xóa, nhập rồi xóa không biết phải mất bao lâu em mới dám gửi: “Anh ơi. Anh đang làm gì đó?”. Phía bên kia báo hiệu tin nhắn đã xem và dấu ba chấm cứ nhấp nháy liên tục nhưng không thấy câu trả lời. Nước mắt em lại chảy nữa rồi, tự an ủi bản thân chắc anh đang bận thôi.
Ngước nhìn dòng người qua lại, càng thấy mình cô đơn trống vắng. Thầm ước gì có anh ngay lúc này. Tim ơi, sao em ngu muội thế. Người yêu em, em lại từ bỏ để lại họ bao nhiêu tổn thương. Để rồi chọn anh, yêu anh và chờ một người vô tâm không rõ ràng như anh. Em sợ lắm, em sợ cái cảm giác hy vọng trong em đang lớn dần thì bỗng dưng bị dập tắt đi. Bởi vì, xung quanh anh có rất nhiều cô gái hơn em, họ có sắc lẫn tài. Ai dám chắc rằng anh sẽ không sao động trước họ đây?
Màn hình điện thoại đã nhòe đi vì nước mắt, điện thoại báo hiệu tin nhắn mới là anh. “Anh đang bận. Em làm về nhớ ăn uống vào nhé. Rồi ngủ sớm đi”. Kết thúc tin nhắn bởi một từ “Dạ”. Anh cũng không thấy làm lạ để hỏi lại “Hôm nay em không ổn à?”. Thật sự em không ổn anh có biết không? Em nhớ anh, em nhớ anh nhiều lắm. Em sợ cảm giác cô đơn, em sợ em lại bị bỏ rơi thêm lần nữa.
Em có thể đợi anh bao lâu cũng được, nhưng em sợ thanh xuân của em không đủ dài để mãi đợi anh. Cái em ngại không phải là bản thân hai chữ “chờ đợi” mà là sau đó điều em có là gì. Đừng nói rằng em ích kỷ, thực dụng hay đã mất hết lãng mạn, em chỉ là cô gái nhỏ mơ ước những hạnh phúc giản dị giống bất kỳ ai. Vậy nên, nếu muốn em chờ đợi hãy cho em biết, em phải chờ anh đến bao giờ.
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/may-ai-dam-buoc-qua-khi-van-cu-ton-tai-loi-hua-hen-ngay-cu-nw226885.html