Mẹ có thể yêu con trai mình đến mức nào? Cha có thể yêu con gái mình đến mức nào? Tại sao các ông bố yêu con gái hơn và các bà mẹ yêu con trai hơn? Quá nhiều câu hỏi được cộng đồng mạng đặt ra xung quanh tình yêu của bố mẹ dành cho con câi, nhưng hôm nay chúng ta hãy chỉ nói về các ông bố có thể yêu con gái mình như thế nào nhé!

Trên Zhihu, có rất nhiều người chia sẻ câu chuyện của bản thân mình và nhận được nhiều sự quan tâm của mọi người.

01.

Trong kỳ nghỉ năm 2 của tôi, tôi đã cùng bố đến trung tâm mua sắm. Lúc đó, vừa nhìn chiếc váy hoa trong một cửa hàng tôi như đắm chìm vào chúng. Sau khi tiến vào cửa hàng và nhìn giá hơn một nghìn tệ (hơn 3,5 triệu đồng), tôi đã đặt nó xuống và rời đi. 

Bố tôi hỏi tại sao không mua, tôi nói rằng chiếc váy đắt quá nên tôi sẽ quay lại mua nếu nó giảm giá. Lúc đó, sự nghiệp của bố tôi vô vọng, đầu tư thất bại, nợ nần chồng chất, cuộc sống gia đình đều phụ thuộc vào đồng lương của mẹ. 

Tất nhiên, cuộc sống sau này đã ổn hơn, bố tôi tích lũy đủ kinh nghiệm và gặp may mắn, điều kiện sống ở nhà cũng tốt hơn rồi, tôi không còn phải lo lắng về giá cả khi ra ngoài mua đồ nữa. 

Điều khiến tôi xúc động nhất là gần đây khi tôi về nhà, tôi đã đi mua sắm với mẹ. Bô nghe thấy liền hỏi: “Cái váy mà con tìm vào mùa hè năm đó còn không? Hãy mua nếu như con muốn. Bố giàu rồi”. 

Đấy, mới thấy bố yêu con đến mức nào? Ông luôn nhớ về chiếc váy mùa hè năm ấy với giá hơn nghìn tệ mà con gái rất thích. Tôi biết ông cảm thấy có lỗi vì đã không thể mua cho tôi, ông đã suy nghĩ rất nhiều trong vài năm. Ông nói rằng, nếu tôi mặc chiếc váy ấy thì trông tôi sẽ rất đẹp. 

Tôi biết bố luôn mong con có được những điều tốt đẹp nhất. Nhưng với tôi, tình yêu của bố đã là thứ quý giá nhất trên đời rồi. 

02.

Khi tôi được một tuổi rưỡi, bố tôi bị tai nạn và bị liệt nửa người. Lúc đó có nhiều lý do, mẹ tôi đã bỏ hai bố con, rồi tôi và bố đã sống nương tựa vào nhau. 

Nhà tôi ở nông thôn, nghèo khó, không đủ điều kiện để chữa bệnh cho bố. Bố tôi nóng tính, thậm chí mọi thứ tồi tệ hơn khi ông bị liệt. Tôi bắt đầu tự giặt quần áo, nấu ăn thì mới 5 tuổi, đến 6 tuổi thì tự xách giỏ đi chợ, cứ thế mỗi năm trôi qua tôi tự làm mọi việc trong nhà, từ việc lau dọn nhà cửa, rửa nồi, chà xoong cho đến khi sáng bóng thì thôi. Nếu bố không hài lòng, ông sẽ bắt tôi làm đến khi ông vừa ý thì thôi. 

Bây giờ tôi 20 tuổi rồi, bàn tay của tôi trông như bàn tay của những người 50, 60 tuổi ấy, bởi vì làm việc nhà quá nhiều. Chúng thô ráp, và các khớp cũng lớn và cứng. 

Nhớ lại lúc học mẫu giáo, tôi tự học viết, nắn nót viết từng nét chữ đầu tiên và mang về khoe bố như một báu vật. Ông đã xé sau khi đọc nó, ông bảo chữ xấu quá và viết lại. Ông luôn khắt khe với tôi về mọi mặt, tôi làm sai gì ông sẽ đánh tôi. Nhưng mỗi lần như thế tôi không bao giờ bỏ chạy, vì lúc đó tôi nghĩ rằng nếu chạy đi bỏ ông ở lại thì ông rất đáng thương.

Khi còn nhỏ, tôi thường nhớ mẹ, có lúc tôi khóc đòi mẹ, lúc đó ông cũng khóc, ông tự trách mình bất tài và vô dụng, để cho tôi có cuộc sống đáng thương như thế này. Sau đó, tôi không bao giờ nói đến việc nhớ mẹ trước mặt ông nữa. 

Đến một ngày, tôi bắt đầu nghe ông nội nói rằng bố tôi sắp mất, vì vậy tôi thường gặp ác mộng, sau khi tỉnh dậy tôi đã khóc. Sau này, bố tôi càng trở nên gầy gò với đôi mắt to đáng sợ. 

Tháng 3/2004, ông bỏ tôi đi. 

Tôi rất bất ngờ, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng ông bỏ tôi đi sớm như thế. Hình ảnh đau thương ngày hôm ấy vẫn còn in sâu trong tâm trí tôi sau nhiều năm. Cảnh tượng lò thiêu rất sống động, tôi đã khóc nhiều lần đến mức ngất đi. Đối với tôi lúc đó, bố là người quan trọng nhất trong cuộc đời.

Sau khi bố đi rồi, tôi tự mình trưởng thành. Những năm đi học, tôi đều đứng đầu lớp, cũng đạt được nhiều giải thưởng, học bổng, cuộc sống của tôi dần tươi sáng hơn. Thật tiếc, bố tôi không được chứng kiến. 

Ngay từ đầu, tôi đã biết những yêu cầu khắt khe của bố dành cho tôi ngày từ nhỏ là để tôi sống tự lập, tự lo cho bản thân mình, vì ông biết ông không để sống cùng tôi lâu được. 

Bây giờ bố đã đi xa được 15 năm rồi. Trong 15 năm qua, cuộc sống của tôi ngày càng suôn sẻ, gặp được nhiều quý nhân, học hành thành đạt và có được gia đình hạnh phúc. 

Tuy tính cách của bố tôi có chút bốc đồng, hay chửi thề, phương pháp giáo dục của ông cũng đặc biệt nhưng tôi vẫn rất thương ông. Chính vì tình yêu thương trọn vẹn của bố mà tôi học được cách yêu thương bản thân và những người xung quanh.

Lời tâm sự được viết vào tháng 3.2019.

Mời bạn bầu chọn hay chia sẻ trên Facebook:

Bạn đang tìm dịch vụ về ?

Central Skylights Vùng: Dandenong. Phone: 9999 1526
Xem thêm

Cung cấp và lắp đặt giếng trời Velux skylights, rẻ và đẹp tại Melbourne


Article sourced from AFAMILY.

Original source can be found here: http://afamily.vn/co-ai-tuong-tuong-duoc-tinh-yeu-cua-bo-danh-cho-con-gai-nhieu-nhu-the-nao-khong-cau-chuyen-duoi-day-se-khien-ban-ua-nuoc-mat-20210506155840967.chn