Bạn có đang thật sự hạnh phúc?
Tôi 27 tuổi, một nhân viên văn phòng, một thạc sỹ kinh tế nhưng lại mang tâm hồn của một kẻ mộng mơ. Tôi đã trải qua đầy đủ các cung bậc thăng trầm vui buồn sướng khổ trong cuộc sống với một tâm thế rằng đời người ai cũng vậy, cho đến một ngày tôi chợt nhận ra rằng mình đang chênh vênh, cái mộng mơ đang trỗi dậy trong trái tim mình, mạnh mẽ và tuôn trào hơn bao giờ hết.
Tôi có một tuổi thơ không mấy ngọt ngào và tự lập từ khá sớm. Cấp 1 tôi đã phụ ba mẹ trông em nhỏ và lo toan công việc gia đình. Ba mẹ tôi là quân nhân, thời gian ở doanh trại còn nhiều hơn thời gian có mặt ở nhà. Việc nấu cơm bằng rơm, chẻ củi, chăm một bầy lợn hay rong ruổi cùng đàn bò qua những sườn đồi đối với tôi đã trở thành một phần ký ức không thể nào quên. Những ngày đạp xe đi học, khoảng cách xa ơi là xa cùng tần suất cao đã khiến tôi trở nên điêu luyện và thành thục với những bộ môn thi thố liên quan đến xe đạp. Tuy thật sự rất mệt nhưng đôi lúc tôi còn ngây thơ cảm thấy tự hào về điều đó, và còn cảm thấy mình ngầu biết bao.
Lên cấp 2, tôi nhìn cuộc sống của các bạn xung quanh và chợt nhận ra rằng mình phải nỗ lực và cố gắng, tôi lúc đó luôn không ngừng mưu cầu hạnh phúc. Trong tâm trí của đứa bé với đầy hoài bão về một tương lai tươi sáng, chỉ cần luôn tiến về phía trước, chỉ cần đạt được các mục tiêu, nó sẽ có thể thay đổi cuộc sống của chính nó, và bảo bọc được những người mà nó yêu thương.
Khoảng thời gian ấy tôi đã dùng 200% sức lực để phấn đấu, bằng tất cả niềm tin, trí lực và sự dũng cảm. Cũng đã có những lúc cảm thấy kiệt sức, và đôi khi dường như rơi vào trạng thái trầm cảm nhưng tôi đã vượt qua được bản thân mình, vươn lên mạnh mẽ như loài xương rồng vậy. Tôi đã cảm thấy hài lòng và hạnh phúc.
Đã 20 năm trôi qua rồi, tôi giờ đây có thể tự mua được những thứ mà trước đây ba mẹ đã rất đắn đo và không thể mua cho chị em tôi. Tôi có một công việc ổn định, một ngôi nhà và một gia đình nhỏ để trở về sau những giờ phút căng thẳng nơi văn phòng. Nhưng những ngày này, đôi lúc tôi chợt cảm thấy giật mình vì sợ không có thời gian để cảm nhận cuộc sống. Mỗi ngày trôi qua tôi lại tự vấn: mình có đang hạnh phúc không? Mình có muốn thay đổi điều gì không? Mình thật sự cảm thấy hài lòng chứ?
Thỉnh thoảng tôi đứng giữa lòng thành phố, ngắm nhìn ánh đèn điện lung linh, từng dòng xe và người vụt qua nhanh chóng, tôi lại nhớ quay quắt cái cảm giác một mình đứng giữa cánh đồng cỏ xanh, trở lại thành cô gái bé nhỏ trong lòng đầy hoài bão và ước mơ, rồi tự hỏi: Tôi - của bây giờ, có thật sự hạnh phúc?
Khi tôi tự đặt câu hỏi này cho bản thân mình, cũng là lúc tôi tự nhủ rằng phải chăng tôi nên bắt đầu lại cuộc hành trình đi tìm hạnh phúc hay đơn giản chỉ là học cách trân trọng những gì mình đang có, nhận ra giá trị những gì đang hiện hữu xung quanh mình. Tôi tin rằng, cái chênh vênh của giờ khắc này, sẽ thay bằng sự an yên và hạnh phúc, sớm thôi!
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/ban-co-dang-that-su-hanh-phuc-nw227277.html