Anh không yêu tôi là thật, tôi là người thứ ba là thật, và anh sắp kết hôn... Nuốt nước mắt vào trong!
Tôi từng dùng danh nghĩa tình yêu để thương một người, biết ngu ngốc vẫn bất chấp yêu. Yêu đến sức cùng lực kiệt, yêu đến quên mất bản thân mình là ai. Bỏ qua tất cả những đạo đức và những điều cao đẹp trước giờ tôi từng theo đuổi để được bên cạnh người ấy.
Vào một ngày đông lạnh, những cơn gió lay nhẹ những tán cây, ánh đèn đường lười biếng hắt xuống đường. Tôi về nhà, thay vội bộ quần áo và đi ngủ sau một ngày dài đầy mệt mỏi.
Bỗng chuông điện thoại reo. Tôi chửi thầm một tiếng, rồi nghe điện thoại. Đầu dây bên kia là tiếng Henry - anh bạn tôi quen lúc học ở trung tâm ngoại ngữ.
“Irene đang đâu đấy? Có rảnh đi uống với anh không?”.
“Hôm nay em hơi mệt, để hôm khác tụ tập nhé anh”.
“Anh dắt một anh trai còn độc thân từ thành phố A vào, em có muốn gặp không?”.
Tôi cười lớn.
“Độc thân à? Địa chỉ ở đâu đấy anh? Ba mươi phút nữa em qua”.
Tôi rời giường, chọn một bộ quần áo đơn giản, trang điểm nhẹ nhàng rồi cầm túi xách bước ra khỏi nhà. Bắt taxi đến địa điểm mà Henry đã đưa. Thành phố này cứ ngỡ phồn hoa, nhưng ở lâu rồi sẽ chán. Tôi không hiểu là mình chán không khí nơi đây, hay là chán ngán con người nơi này.
Bước chân vào quán, Henry nhìn thấy tôi nên chạy ra dắt tôi vào. Anh ấy giới thiệu với mọi người tôi là “em gái mưa” của anh. Tính Henry hay đùa, nên tôi cũng cười, không đính chính lại. Anh thường trêu chọc tôi rằng anh thích tôi, bảo tôi quen anh đi, nhưng tình yêu không phải bảo yêu là sẽ yêu được, nên tôi từ chối anh và chúng tôi vẫn là bạn.
Tôi liếc mắt thấy người ngồi đối diện mình, anh ta tên Jay, anh cũng đang nhìn tôi. Tôi lịch sự mỉm cười đáp lại. Ánh mắt người con trai tên Jay ấy nóng bỏng nhưng dịu dàng khiến tôi đắm chìm trong nó. Henry đập tay tôi:
“Nhìn gì mà nhìn dữ dằn vậy em?” Lau nước miếng đi kìa.
Tôi ngại ngùng thu tầm mắt lại, cười. “Trai đẹp mà anh không cho em ngắm à?”
Cả bàn cùng cười lớn rồi nâng ly. Mọi người trò chuyện rôm rả, họ kể về những hành trình mà họ từng đi qua, những con người nhiệt huyết mà họ gặp. Tôi ngồi lắng nghe chăm chú.
2 giờ sáng bữa tiệc tan, Henry cũng ngà ngà say, nên nhờ Jay đưa tôi về. Đi được một đoạn, Jay hỏi tôi.
“Irene muốn cùng Jay ngắm bình minh không? Anh không biết bình minh nơi đây có khác với ánh bình minh ở thành phố A không?”.
Giây phút ấy tôi không biết bản thân bị gì, tựa như bị ánh mắt Jay thôi miên, tôi gật đầu.
“Nếu anh thích thì đêm nay em đi cùng anh”.
Tôi cùng Jay đi ra bãi biển. Nói chuyện một lúc, Jay bỗng nắm lấy tay tôi, tôi giật mình lùi lại.
“Em hơi lạnh, Jay đưa em về nhé”.
“Anh không biết đêm nay anh ngủ ở đâu đây. Vào vội quá nên anh vẫn chưa đặt phòng”.
Tôi nhìn anh, không biết lấy đâu ra can đảm, tôi nói.
“Hay anh qua chỗ em ngủ nhé?”
Jay nhìn tôi, gật đầu.
“Em chỉ đường đi.”
Chiếc xe máy lao vù vù trên phố, Jay kéo tay tôi vòng lên trước ôm lấy anh. Hình như trời lạnh lẽo quá nên con người ta thèm hơi ấm. Tôi siết chặt lấy anh, tựa đầu vào vai anh, luyến tiếc hơi ấm từ anh.
Chiếc xe dừng chân trước cửa nhà, giây phút này tôi hơi hối hận vì đã rủ anh về cùng. Quay lại nhìn anh, hình như anh cũng say rồi, không thể đuổi anh đi được nữa.
Tôi dắt anh lên phòng và thay một bộ đồ ngủ kín đáo. Anh từ nhà tắm bước ra, tắt đèn. Chuyện gì đến cũng đến. Tôi đánh mất lần đầu tiên quý giá của người con gái.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, nhìn vệt máu trên ga giường, Jay giật mình.
“Anh không biết là em vẫn còn. Anh xin lỗi.”
“Xin lỗi gì vậy anh? Em tình nguyện mà”.
Jay im lặng.
“Em không cần anh chịu trách nhiệm với em đâu. Coi như tối hôm qua chúng ta say. Đều là người trưởng thành cả rồi. Anh không cần phải thấy có lỗi”.
Tối hôm ấy, Jay trở về thành phố A, thứ duy nhất tôi có lúc này là số điện thoại của Jay.
Ngày thứ nhất xa Jay, tôi như người mất hồn, chẳng để ý đến chuyện gì. Trong đầu tôi toàn hình bóng của Jay. Ngày thứ hai vẫn không đợi được tin nhắn từ Jay. Tôi đành gọi cho anh.
“Anh Jay phải không? Em là Irene đây”.
“Ừ anh đây. Có chuyện gì sao em?”.
Bỗng nhiên tôi nghẹn lại. Tôi có chuyện gì cần gọi cho anh đây?
“À em chỉ muốn hỏi thăm anh thôi, anh vẫn ổn chứ?”.
“Anh vẫn ổn”.
Hai bên im lặng một lúc. Jay cất lời.
“Thật ra anh đã có người yêu rồi. Anh nói ra bởi vì hy vọng em đừng quá mong chờ điều gì từ anh”.
Giây phút ấy, tôi tưởng chừng mình đang từ trên thiên đàng rơi xuống. Tôi buông thõng điện thoại xuống và gục đầu khóc nức nở. Tôi muốn trách anh tại sao có người yêu rồi vẫn ngủ với tôi. Rồi lại giật mình nhận ra “Chính tôi nói rằng không cần anh chịu trách nhiệm.”
Tôi soạn dòng tin nhắn gửi anh.
“Anh chưa từng cho em hy vọng, anh cũng chưa từng hứa hẹn điều gì với em, là em ngu ngốc, tự lừa mình dối người. Chúc anh hạnh phúc bên chị ấy. Anh và em hẹn không ngày gặp lại.”
Anh gọi lại cho tôi.
“Không bên nhau thì chúng ta có thể làm bạn mà. Không cần phải cắt đứt hết tất cả như vậy.”
“Em đang khó chịu lắm. Em cần thời gian bình tĩnh lại”. Nói rồi tôi tắt điện thoại.
Mấy ngày sau Henry biết chuyện nên rủ tôi giải sầu. Henry trách tôi.
“Yêu anh thì không yêu, lại đi yêu người ở xa tít như vậy. Người ta chung thủy hay không sao em biết được.”
“Em nhớ Jay quá, phải làm sao đây anh?”.
“Em lớn rồi, cứ làm điều mình thích đi. Biết sai thì quay đầu và đừng đi xa quá”.
“Tình yêu thì ai biết trước được đâu anh. Coi như em học được một bài học đi. Không nhắc đến anh ấy nữa”.
Một tuần trôi qua đối với tôi dài tựa một thế kỉ. Hình bóng Jay cứ lượn lờ trong đầu tôi. Jay gọi điện thoại cho tôi.
“Đợi mấy ngày nữa anh vào trong đó với em nhé. Anh sẽ nói rõ ràng mọi chuyện.”
“Nói gì nữa anh? Em không muốn làm người phá hoại hạnh phúc của người khác”.
“Đợi anh vào em nhé”. Nói rồi anh cúp điện thoại.
Mẹ tôi thường dặn “Đừng yêu người có vợ con nhé. Đừng làm một người phá vỡ hạnh phúc của người khác. Con cũng khổ, nhưng con còn khiến người khác đau khổ hơn con.” Nhưng mẹ chưa từng dạy tôi nếu đã yêu người ấy rồi thì phải làm sao?
Anh vào đến, tôi ra bến xe đón anh. Nhìn thấy anh nỗi nhớ nhung trong tôi mới vơi bớt dần. Chúng tôi ngồi nói chuyện, như kiểu người con gái kia chưa từng tồn tại. Anh là anh và tôi vẫn là tôi, đẹp đẽ như ngày đầu chúng tôi gặp nhau.
Ngày đầu tiên gặp anh, tôi đã đắm chìm trong ánh mắt anh. Ánh mắt ấy trong trẻo và cuốn hút. Sự ân cần chu đáo mỗi khi ở bên anh, càng làm tôi thèm muốn gìn giữ thứ tình cảm này. Anh cưng chiều tôi như một nàng công chúa. Anh khiến tôi trở thành một người mà trước giờ tôi luôn căm ghét.
Tôi hỏi anh “Nếu em muốn anh chia tay với chị ấy thì anh sẽ chia tay chứ?”
Anh hờ hững đáp.
“Anh biết em không phải là người như vậy?”
Tôi bật cười.
“Em chính là người như vậy.”
Anh ôm tôi ngã xuống giường, rồi chúng tôi lại ngủ cùng nhau. Tôi tự nhủ.
“Chỉ một lần này thôi, sai một lần này nữa thôi.”
Lúc tỉnh dậy, nhìn thấy anh bên cạnh, điều đầu tiên tôi cảm thấy là hạnh phúc. Cảm giác hạnh phúc này từ lâu đã không còn hiện hữu trong tâm trí của tôi. Giơ tay chạm vào trán, len tay vào từng sợi tóc anh, vuốt ve hàng lông mày đang cau nhẹ. Kìm lòng không được, tôi khẽ hôn nhẹ lên môi anh. Anh tỉnh dậy.
“Em từng có trong kế hoạch của cuộc đời anh không?”.
“Anh thương em, nhưng mà anh sẽ không chia tay cô ấy đâu. Anh yêu cô ấy”.
“Anh không cho em một chút hy vọng nào sao?”.
“Anh không làm gì được cho em, nên em không nên hy vọng”.
“Em không biết nên nói anh tệ hay là quá tốt đây. Thật sự anh quá tốt với chị ấy, và quá tệ với em”.
Tôi khóc, đôi chân trần bước xuống giường. Kìm nén tất cả tủi nhục lại và mặc quần áo.
“Em chấp nhận làm người thứ ba, em chấp nhận không cần danh phận trong cuộc tình này, em sẽ không phá anh đâu. Khi anh buồn có thể tìm em, em luôn ở đây”.
“Sao em ngốc quá vậy?”.
Nói rồi anh ôm chặt lấy tôi, nước mắt tôi thấm đẫm khoảng áo trước ngực anh.
Hôm sau anh trở về thành phố A. Lúc tiễn anh ra xe, anh đi thẳng một mạch không hề quay đầu lại. Tôi chợt nhận ra tình yêu của mình thật hèn mọn biết bao nhiêu.
Một tháng sau, anh nói với tôi rằng anh sắp kết hôn. Giây phút ấy bầu trời của tôi sụp đổ. Anh kết hôn là chuyện sớm muộn, anh không yêu tôi là thật, tôi là người thứ ba là thật, và anh sắp kết hôn cùng người anh yêu cũng là sự thật.
Nuốt nước mắt vào trong, giấc mộng nào rồi cũng phải tỉnh.
Tay cầm bút run run, tôi mang hết tất cả tình yêu cùng nỗi nhớ gửi vào trong bức thư ấy.
“Gửi Jay - người em thương,
Em có cảm giác anh chưa từng tồn tại, anh đến như một giấc mơ. Trước khi nhận được tấm thiệp cưới ấy em vẫn hy vọng rằng chuyện anh có người yêu không phải là sự thật. Bởi vì em không biết chị ấy là ai, nên em không cảm nhận được sự tồn tại của chị ấy. Chị ấy từng tìm đến em.
Em tưởng tượng rằng em sẽ bị đánh một trận tơi tả, nhưng chị ấy chỉ bình tĩnh nói rằng anh là của chị ấy. Lúc ấy, em cảm thấy mình như một con thú bông bị vứt bỏ. Em không biết anh là gì của em nữa.
Khi yêu anh, em có hạnh phúc và cũng có lúc khổ đau. Nỗi đau dù đậm sâu đến mấy cũng sẽ phai. Một ngày nào đó em sẽ hạnh phúc. Chúc anh hạnh phúc bên người anh thương.
Tạm biệt anh - mối tình đầu,
Irene”.
Đem tất cả những kỉ niệm cùng anh cất vào ngăn tủ nhỏ phía đầu giường. Tôi không khóc nữa. Bởi khóc rồi cũng không có ai bên cạnh, khóc rồi cũng mang anh trở lại được. Tất cả sự dịu dàng, chu đáo của anh là dành cho một người khác, người đó là người anh yêu. Tôi trở lại với cuộc sống không có anh, tất cả trở lại như lúc anh chưa từng xuất hiện. Anh là chồng của cô ấy, còn tôi vẫn là tôi, mạnh mẽ hơn sau những lần tổn thương.
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/anh-thuoc-ve-co-ay-con-toi-la-ke-thu-ba-nw229798.html