Premier League nhộn nhịp hơn hẳn khi “Người đặc biệt” quay lại, bởi có Mou là có trò vui. Các fan Chelsea và cánh báo chí đương nhiên ủng hộ tối đa.
Alan Pardew
Nhưng với những người khác thì không, đặc biệt là từ phía đối thủ. Giả sử đội đó thua trận và chứng kiến cảnh Mou ăn mừng như một gã điên trên khán đài, bảo sao mà không bực. Chỉ có điều, không phải ai cũng dám nói ra điều đó. Trừ Alan Pardew.
“Mou cứ lặp lại điều đó (ăn mừng với đám đông NHM), tôi sẽ lao tới anh ta ngay lập tức”, Pardew cảnh báo, “Tôi lớn hơn (HLV Newcastle sinh năm 1961, còn Mou 1963) nên tôi có quyền dạy dỗ. Nên nhớ rằng tôi chỉ đứng cách Jose có 10m thôi đấy”.
Mặc dù Pardew cũng… chẳng khác Mou là bao, khi nhiều lần nhảy vào ăn mừng trong vòng tay NHM (mới nhất là hồi tháng Tư, sau bàn thắng của Cisse vào lưới Fulham) nhưng theo ông, đây là St James’ Park, thánh địa của ông.
“Tôi thích ăn mừng với CĐV và cũng thích Mou, một nhân vật đầy tính giải trí. Nhưng cứ thử xem. Trên sân nhà của tôi, đừng hòng giở trò mèo”, Pardew lạnh lùng.
Không hiểu có phải vì lời đe dọa đầy tính bạo lực kia hay không (với cá tính cũng rất mạnh mẽ, không ai dám đảm bảo Pardew chỉ nói suông) mà trong suốt trận đấu với Newcastle, Mourinho khá “điềm đạm” trên băng ghế chỉ đạo.
Thậm chí, có cảm giác “Người đặc biệt” còn bị “vọp bẻ” trước người đồng nghiệp hổ báo. Ông trầm ngâm trong 45 phút buồn tẻ đầu tiên, thẫn thờ khi bị chọc thủng lưới và… tản bộ trên đường biên trong lúc các học trò cần bơm doping tinh thần nhất.
Còn nhớ hồi đầu mùa, Mou tự tin nói rằng, sau Sir Alex Ferguson, ông là “trùm” của Premier League. Thế này thì quá lắm, phải có ai đó trị kẻ dám tự xưng là “Bố già” chứ. Thật may, vẫn còn có Pardew – HLV có thâm niên thứ 2, sau Wenger ở giải đấu cao nhất xứ Sương mù.
Bạn đang tìm dịch vụ về Tiệm rượu?
Tiệm rượu với đầy đủ các lựa chọn về rượu, bia nhiều nhất tại vùng Springvale