Ai rồi cũng sẽ tìm được người phù hợp, một bàn tay nắm chặt không buông
Ai rồi cũng sẽ tìm được người phù hợp với mình, còn phù hợp thế nào thì có lẽ tôi chẳng đưa ra cho bạn được một tiêu chuẩn chính xác và thật sự thì chẳng có bất cứ ai có thể nói giúp bạn thế nào là một người phù hợp với mình. Bạn đã từng thất tình không biết bao nhiêu lần, điều đó chẳng có gì quá tệ vì mỗi lần tổn thương trái tim bạn sẽ nhìn thấy rõ hơn điều gì phù hợp với mình, bạn sẽ chậm chãi hơn trong việc kiếm tìm, thật chậm để hiểu trái tim mình cần điều gì phải không?
Tôi dám chắc rằng hơn một lần bạn vội vàng uống nhầm một ánh mắt, rồi say mê đắm đuối một nụ cười để rồi vội cho rằng đó là tình yêu mà mình có thể bất chấp tất cả để có. Tôi đã chứng kiến nhiều cuộc tình cuồng si là thế nhưng rồi thời gian dần trôi tình cứ nhạt dần và rồi kết cục là chia tay. Những khoảng trống trong tim, những giọt nước mắt của ai đó, rồi oán trách đổ lỗi cho nhau. Nhưng đó chính là tình cảm thật nhất của bạn, không toan tính chỉ có lời trái tim bạn lên tiếng rằng người đó phù hợp với mình, mình muốn được nắm tay đi tới suốt cuộc đời, nhưng rồi chẳng có gì là mãi mãi mọi thứ khập khiễng và chênh vênh trong một mối quan hệ vội vàng khiến cho chúng ta tổn thương nhiều hơn.
Cũng có những cái nắm tay thật nhanh vừa đúng thời điểm cứ thế mãi siết chặt bàn tay bạn, chở che cho bạn và cùng bạn bước về phía ánh sáng, nơi chỉ có niềm vui, sự an yên và tiếng cười hạnh phúc. Lựa chọn thế nào chẳng phải đều do bạn hay sao?
Tôi cũng đã có những bài học cho riêng mình, chóng vánh và lâu dài tôi đều có thời gian và điều kiện để trải nghiệm, nhưng rồi chẳng ai dạy cho tôi thế nào là tìm kiếm người phù hợp với mình, chỉ có bản thân tôi tự chiêm nghiệm và rồi sau những tổn thương tôi dần nhận ra rằng đôi khi thứ con người cần chính là sự tin tưởng, là cảm giác an toàn và ấm áp khi ở bên cạnh người và được là chính bản thân mình. Nghe có vẻ hơi hoang đường nhưng tôi cũng giống như bao người đang đọc những dòng chữ này dễ dàng say nắng một ánh mắt hay một nụ cười nào đó, nhưng rồi đến độ tuổi nào đó của tuổi trưởng thành chúng ta hiểu rằng những cơn say nắng đó dễ khiến chúng ta nhầm hiểu đó là tình yêu thật sự. Vậy thế nào là tình yêu, là sự hòa hợp, là muốn gắn bó, là muốn dài lâu… Và rồi tôi cũng có những lúc chần chừ khi muốn nắm tay ai đó, muốn trao bàn tay của mình cho ai đó. Thật sự là quá khó.
Tôi nhớ đã đọc ở đâu đó có người đã nói rằng nếu như bạn đã nhớ một người 120 ngày và sau từng đó thời gian bạn vẫn muốn từng giây, từng giờ được nhìn thấy người đó chỉ là thoáng qua như một cái bóng hay là ngần ngại e ấp mỗi lần đối diện… thì có nghĩa là bạn đã thích người đó thật rồi. Nhưng liệu bấy nhiêu đã đủ để bạn có thể nghĩ rằng đó chính là người mà bạn muốn nắm tay đi tới mãi sau này, đó là bài toán chẳng đơn giản chút nào, nhất là với những người luôn có đầy những vết thương trong trái tim.
Vậy chúng ta phải làm sao cho trọn vẹn mọi cảm xúc đối với một người, để biết rằng người đó chính là người mình đã chờ đợi những tháng năm dài ấy, người đó là người nắm lấy bàn tay của mình và không lỡ buông rời khi gặp sóng gió.
Tôi muốn kế cho các bạn nghe câu chuyện về một người con gái, cô ấy đã chịu đủ mọi tổn thương nhưng chính từ những điều đó cô ấy đã đứng dậy để bước tiếp thật mạnh mẽ. Cô ấy biết cô không thể bước lùi mà chỉ có thể tiến về phía trước, cô ấy luôn có niềm tin rằng ở phía trước luôn có người mà cô ấy yêu thương và yêu thương cô ấy thật lòng chờ đợi. Cô luôn tin rằng mọi sự việc xảy ra trên đời này đều có sự sắp đặt của số phận và những người cô đã gặp là điều cần phải gặp. Họ luôn dạy cho cô điều gì đó để cô ấy nhận ra điểm yếu cũng như điểm mạnh của bản thân mình, để cô hoàn thiện mình và dành tình yêu thật sự trọn vẹn cho người xứng đáng.
Ngày cô gặp anh, ngày anh nắm bàn tay của cô, cô đã nghĩ rằng có lẽ cô đã gặp được người dành cho mình sau những năm tháng độc hành giữa cuộc đời đầy bão tố này. Trái tim cô đã rạo rực trước ánh mắt của anh, ánh mắt sâu thẳm và đầy suy tư khiến cô chẳng thể đoán được ánh mắt đó muốn nói điều gì, nhưng cô vẫn cho rằng có lẽ là số phận sắp đặt cho cô gặp anh. Nhưng bản năng của một người đã từng bị tổn thương đã khiến cô chần chừ, cuộc đấu giữa lý trí và con tim khiến cô hoang mang, nếu trái tim nói với cô rằng có lẽ cô đã thích anh thật rồi.
Cô muốn được nắm bàn tay của anh cùng anh đi tiếp con đường phía trước, nhưng lí trí của cô thì ngăn lại. Cô cho rằng sự vội vàng sẽ khiến cô phải nuối tiếc và thời điểm không phù hợp thì cho dù có đúng người thì cũng là sai. Cô tìm tới tôi như một người bạn để có thể lắng nghe và chia sẻ, cô đã từng rất vui vẻ khi nhắc tới anh, những kỉ niệm nhỏ bé mà họ có với nhau, nhưng tôi lại nhìn thấy sự chần chừ nơi ánh mắt của cô. Tôi hiểu rằng nội tâm của cô đang có sự giằng xé giữa bước tiếp về phía anh và dừng lại ở nơi bắt đầu.
Tôi không thể thay cô ấy quyết định trong việc cứ nắm lấy bàn tay anh rồi đi tiếp đừng ngần ngại điều gì hay khuyên cô là bình tâm lại để lắng nghe thật kĩ nhịp đập nơi con tim mình, trái tim cô có cảm thấy thật bình yên khi nắm bàn tay anh hay không? Tôi chỉ biết rằng cho dù là sự lựa chọn nào thì cũng có giá trị nhất định đối với cuộc đời của cô.
Cô đã từng hỏi tôi “Tình cảm tới nhanh có phải cũng sẽ nhanh đi phải không chị?” Câu hỏi khó đúng không các bạn? Chẳng ai đoán định được điều đó trong chuyện tình cảm, thế nào là tình cảm tới nhanh, chúng ta nên hiểu theo nghĩa nào cho đúng. Tôi chỉ biết rằng tình cảm thuộc về con tim nhưng để đồng hành cùng nhau thì có lẽ sẽ có thêm phần lý trí tham gia để chúng ta có cái nhìn sáng suốt nhất, vì suy cho cùng thứ chúng ta kiếm tìm là sự bình yên bên cạnh một người, người cùng nắm tay ngắm cuộc đời dần trôi qua đầy ý nghĩa.
Một ngày mưa tôi gặp lại cô ấy, cô ấy vẫn có nụ cười rất dịu khiến người đối diện cảm thấy thoải mái khi nhìn thấy, cô khẽ nói với tôi quyết định của mình, cô ấy đã chọn đi chậm lại để hiểu được đằng sau sự cuốn hút ban đầu ấy là những vấn đề cần thời gian để trả lời. Cô ấy nhắc lại câu tôi đã từng nói với cô ấy “Người yêu bạn chưa chắc đã chờ bạn nhưng người chờ đợi được bạn chắc chắn yêu bạn”.
Tôi đã hỏi vì sao cô ấy lựa chọn đi chậm lại như vậy mà không can đảm nắm lấy tay anh ấy rồi sống cuộc sống mà cô ấy mơ ước. Cô ấy đã trả lời tôi “Sự vội vàng có thể đem đến cho em niềm đam mê, sự vui vẻ bất tận. Nhưng theo thời gian những niềm vui chớp nhoáng đó có thể dễ dàng bị hiện thực phủi bụi cho em nhìn thấy rõ mọi thứ không ngọt ngào tới vậy. Em cần một người kiên trì cùng em xây dựng hạnh phúc, cần một người cùng em kiên nhẫn tìm hiểu thế giới sâu bên trong mỗi người để chấp nhận, để thay đổi cho phù hợp, và để bình yên nắm tay nhau đi hết con đường chúng em lựa chọn”. Tôi không hỏi về người đàn ông đó vì tôi biết khi cô ấy lựa chọn điều đó có nghĩa rằng bàn tay anh ấy nắm vội để rồi buông chứ không kiên nhẫn và bao dung để cùng cô ấy thật chậm, thật chậm nắm chặt tay nhau.
Vậy đấy, khi con người ta trong trạng thái mông lung và chênh vênh rất dễ để nắm vội bàn tay nào đó mà cứ nghĩ đó là cả cuộc đời, mà quên mất rằng điều đó là bất công với chính mình và chính người mình đã nắm tay. Tại sao ư, vì điều gì cũng cần có thời gian để kiểm nghiệm và thời gian luôn cho chúng ta câu trả lời thích đáng nhất, nhìn thấy rõ nhất mọi thứ ẩn sau bên trong để chúng ta cảm nhận rõ sự nồng ấm ấy chỉ dành cho riêng mình hay dành cho những người khác, để ta tin tưởng nắm chặt bàn tay không rời xa bất chấp có bão giông thế nào.
Tôi vẫn tin trong thế giới hơn 7 tỷ người ai rồi cũng sẽ có một bàn tay nắm chặt tay bạn, đồng hành và cùng chia sẻ với bạn, cho dù là nhanh hay chậm thì đó cũng là sự lựa chọn của bạn. Còn với tôi, tôi vẫn tin ở đâu đó có người đang chờ để nắm bàn tay tôi và tôi sẽ “Không vội nắm tay để rồi buông tay”.
Bạn đang tìm dịch vụ về Tiệm rượu?
Tiệm rượu với đầy đủ các lựa chọn về rượu, bia nhiều nhất tại vùng Springvale
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/se-den-luc-ban-gap-duoc-mot-ban-tay-nam-chat-khong-buong-nw232018.html